Tình Lang Là Hoàng Đế

Chương 3


2 năm

trướctiếp

Di nương mới dịu dàng xinh đẹp, một đêm điên loan đảo phượng, cảm giác sung sướng đương nhiên là khỏi phải nói, thế nhưng cho dù như vậy, ngày hôm sau, Vương Chính Trạch vẫn tự giác dậy sớm, từ nhỏ hắn đã khắc khổ, chưa bao giờ ngủ quá giờ, sau khi rời giường đều tới thư phòng luyện chữ hoặc là đọc sách một lát, lúc này mới quay về dùng bữa, rồi mới đi nha môn.

Tiền Thục Tú vô cùng hiểu chuyện săn sóc, chưa nói tới việc dậy còn sớm hơn cả Vương Chính Trạch, đến cả bữa sáng, quan phục đều chuẩn bị đầy đủ.

Vương Chính Trạch cảm thấy rất vừa lòng, nghĩ tới Lâm Dao kia cứ nhất quyết phải bỏ nhà ra đi, còn tưởng cái phủ để này không có nàng thì không sống nổi sao, hắn cũng không ăn cơm luôn sao, đúng thật là nực cười, lẽ nào di nương mới không biết hầu hạ người chắc?

Dùng bữa sáng xong, bước lên xe ngựa trong ánh mắt lưu luyến của Tiền Thục Tú, trong lòng hắn chỉ cảm thấy thoải mái.

Nhưng vừa mới ngồi xuống thì đột nhiên cau mày lại, kéo tay áo lên xem, trên cổ tay nổi mấy vết mẩn đỏ, vừa nhìn là biết do ăn đậu, nhưng nhà bếp trong phủ đều biết hắn không ăn được đậu, trước nay chưa bao giờ nấu, còn về bữa sáng, hắn suy nghĩ kĩ lại, cũng đâu có đậu cơ chứ? Sau đó đột nhiên nhớ ra, Tiền di nương uống nước đậu vào bữa sáng, sau đó dùng xong bữa sáng, Tiền di nương quấn lấy hắn một lúc... rõ ràng là lúc đó đã ăn phải.

Ngứa tới mức không thể chịu nổi, liền bảo phu xe quay đầu xe quay về phủ đệ.

Tiền Thục Tú nhịn đau cả một đêm hầu hạ Vương Chính Trạch, cho dù không thoải mái cũng phải giả bộ sung sướng, khó khăn lắm mới được ngủ, vừa mới khép mắt lại thì vú bà gọi dậy chuẩn bị cho Vương Chính Trạch ra cửa, gần như là cả đêm không được ngủ, chưa nói đến việc cả người đều nhau nhức khó chịu, lúc này chỉ muốn nằm trên giường ngủ một giấc thật ngon thôi.

Nhất thời nghe thấy tiếng Vương Chính Trạch quay về, còn chưa kịp phản ứng, Vương Chính Trạch lại nổi giận trước: “Xem chuyện tốt mà nàng làm đi!”

Tiền Thục Tú tủi thân không chịu được, cố nhịn lại nước mắt, cho người gọi ngự y tới, sau đó lại phải đi nấu thuốc, còn phải tự mình hầu hạ Vương Chính Trạch, đúng là khổ không thể tả.

Ban sáng lúc chia tay còn ngọt ngào như đường mật, bây giờ lại cảm thấy Vương Chính Trạch thật chẳng biết săn sóc người khác gì cả, mà Vương Chính Trạch cũng cảm thấy Tiền Thục Tú này làm việc không được ổn thỏa, suy cho cùng vẫn là trẻ tuổi chưa nhiều kinh nghiệm.

Nhất thời hai người cũng nảy sinh một chút khoảng cách.

Mấy ngày sau đó, Vương Chính Trạch nhận ra rời xa Lâm Dao rồi sống thực sự rất khó chịu, đồ ăn không hợp miệng, mặc y phục cũng rất khó chịu, càng đừng nói tới việc xa giao lui tới trong nhà, đại bá mẫu sắp mừng thọ, Tiền Thục Tú cho người đem một bức ngọc phật bằng ngọc Côn Luân thượng đẳng sang đó tặng, nghĩ thì cũng cảm thấy rất thỏa đáng, đại bá mẫu lại nổi giận một trận, cho người truyền lời mắng hắn.

Vương Chính Trạch được sáu tuổi thì phụ thân mất, chín tuổi thì không còn mẫu thân, gần như là do đại bá mẫu nuôi lớn, tình cảm đương nhiên sẽ rất sâu nặng, bị mắng một trận như vậy, trong lòng cảm thấy rất bực bội, quan trọng hơn đó là hắn không biết rằng mình làm sao điều gì.

Bởi vì những chuyện lặt vặt này, đến cả chuyện nạp một người thiếp xinh đẹp cũng trở nên chán ngắt, ngược lại còn cảm thấy vô cùng cáu kỉnh.

Nhịn rồi lại nhịn, thực sự không nhịn nổi nữa, cất tiếng hỏi: “Đã một tháng trôi qua rồi cơ mà? Phu nhân còn chưa trở về ư?”

Triệu Mạt nói: “Đại nhân, phu nhân mới rời phủ nửa tháng thôi ạ.”

Vương Chính Trạch sửng sốt, đột nhiên nhớ ra lúc còn nhỏ đại bá mẫu từng nói một câu, bởi vì ngày tháng gian khổ cho nên mới cảm thấy thời gian trôi qua quá lâu, hắn ta đột nhiên cảm thấy suy sụp, ngồi ngây dại một lúc.

Triệu Mạt thấy như vậy liền khuyên nhủ hết lời: “Đại nhân, người đi đón phu nhân về đi ạ.” Rồi lại nói: “Nghe nói phu nhân vẫn luôn ở trong biệt viện trên núi Tụ Phật, nơi đó cách xa kinh thành, dân cư thưa thớt, muốn ăn bánh bao nhân đậu của Lý Phúc Ký cũng phải đợi cả một ngày, ban sáng cho người đi mua, tới tối mới ăn được, lại còn lạnh ngắt nữa, đúng là gian nan.”

Vương Chính Trạch hừ lạnh một tiếng, nói: “Còn không phải tại nàng ấy muốn thế sao.” Tuy thì nói như vậy, nhưng vẫn bảo Triệu Mạt chuẩn bị xe ngựa, dự định đi tìm Lâm Dao.



Lâm Dao chuyển sang sống ở biệt viện, ngày hôm sau cho người kêu hạ nhân tập trung hết lại một chỗ, nói sau này phải hòa ly với Vương Chính Trạch, nếu như có người không muốn đi theo nàng thì có thể quay về phủ Thượng thư.

Mọi người nghe vậy tuy rằng cảm thấy kinh ngạc, dù sao thì cũng chưa nghe qua ai giống như Lâm Dao, hòa ly vào lúc phu quân vừa mới được thăng chức quan, tiền đồ vô lượng, nhưng bọn họ đều là hạ nhân ký giấy bán thân, thêm việc bình thường luôn đi theo Lâm Dao nên đương nhiên đều là tâm phúc của nàng, cũng không có dị nghị gì, chỉ cảm thấy có hơi lo lắng trong lòng mà thôi.

Dù sao cũng là nữ tử đơn thân, sinh sống ở bên ngoài, thực sự có chút gian nan.

Lâm Dao lại cứ như hoàn toàn không biết những điều này, buổi sáng không cần dậy sớm hầu hạ Vương Chính Trạch mà tỉnh dậy trong hoa thơm chim hót, cũng không cần phải cố kỵ Vương Chính Trạch mà không ăn đậu, có thể uống nước đậu, hấp đậu phụ lên ăn, bữa trưa còn có thể uống canh chân giò nấu với đậu nành, ăn cùng với dưa chuột trộn mà phu thê Trương Sơn trồng, vừa giòn lại còn nhiều nước, vô cùng sung sướng.

Lâm Dao ăn ngon ngủ yên, lúc ban sáng thời tiết vẫn còn chưa nóng thì đi lên núi tản bộ, buổi chiều nắng gắt thì hóng gió trong sân, ăn dưa lạnh, đọc một chút sách, thỉnh thoảng có hứng lại đàn một bài.

Chưa tới nửa tháng đã giật mình phát hiện ra rằng, những vết tàn nhang mãi chẳng đi được lại trở nên nhạt hơn một chút, màu da cũng trở nên mềm mịn hơn, Mậu Xuân đau lòng nói: “Lần trước bỏ ra một đống tiền mời lang trung kia tới đã nói rồi, bảo phu nhân phải bớt suy nghĩ đi một chút, hóa ra là bởi vì mệt, cho nên mới không bớt đi được.”

“Ta cũng muốn sống thoải mái một chút, nhưng ta không lo lắng chuyện trong phủ thì ai tới xử lý đây? Bây giờ thì nhàn hạ rồi, không cần phải quan tâm nữa.”

Mới đầu đương nhiên Mậu Xuân cũng cảm thấy suy nghĩ hòa ly của Lâm Dao có chút không thích hợp, nhưng sau khi nhìn thấy sự bạc tình phụ nghĩa của Vương Chính Trạch, lại nhìn thấy sau khi Lâm Dao chuyển ra ngoài, sống tiêu dao tự tại như vậy, cả người cũng giống như một đóa hoa đẫm sương sớm vậy, càng trở nên xinh đẹp bắt mắt, đương nhiên là cũng vui vẻ theo, nói rằng: “Sau này thì tốt rồi, phu nhân không cần phải quan tâm mấy chuyện vớ vẩn đó nữa.”

Lâm Dao khó có khi mỉm miệng cười, nhéo cái mũi của Mậu Xuân, nói: “Nói hay lắm, không quan tâm mấy chuyện vớ vẩn đó nữa.”

Lúc Vương Chính Trạch tới đã là chạng vạng, ánh chiều tà khi mặt trời lặn chiếu vào trong sân, mang theo ánh sáng màu cam ấm áp, làm nổi bật nữ tử dịu dàng như ngọc đang ngồi bên bàn đá, hắn nhất thời có chút sửng sốt, đây là Lâm Dao sao?

Những năm qua cho dù là lúc nào, Lâm Dao đều luôn bận rộn, thi thoảng hai người nói chuyện với nhau cũng đều là những chuyện lặt vặt trong nhà, khiến hắn cảm thấy rất phiền chán.

Từ khi nào, nàng cũng có dáng vẻ điềm tĩnh an nhàn như vậy?

“Đại nhân, người tới rồi sao, mau ngồi đi ạ.” Ngô Nhị Nương nhìn thấy Vương Chính Trạch liền vội vàng đi lên hành lễ, lại nói với Lâm Dao đang ngồi bên bàn đá: “Phu nhân, đại nhân tới rồi ạ.” Trông dáng vẻ rất hân hoan.

Vương Chính Trạch ngồi bên cạnh Lâm Dao, thanh thanh cổ họng rồi nói: “Nhiều ngày trôi qua vậy rồi, có tức giận tới mức nào thì cũng hết rồi đúng không? Nên quay về thôi.”

Thế này cũng coi như là Vương Chính Trạch xuống nước trước rồi, giọng điệu của rất dịu dàng, Vương Chính Trạch cảm thấy, hắn đã nhẹ nhàng lắm rồi, bây giờ ở trên quan trường, cũng có rất ít người có thể khiến hắn xuống nước nói chuyện như vậy, nếu như Lâm Dao vẫn biết điều một chút, lúc này cũng nên thuận theo.

Vương Chính Trạch vẫn còn đang suy nghĩ, nếu như Lâm Dao thuận theo, buổi tối hắn sẽ không sang chỗ Tiền di nương nữa, cũng sẽ yêu chiều Lâm Dao, cho nàng thể diện, dù sao thì nàng mới là đương gia chủ mẫu.

Lâm Dao nhìn thấy Vương Chính Trạch là biết ngày tháng qua hắn sống chẳng dễ dàng gì, hắn không thích nhất là trực xuyến*, cảm thấy vướng víu, ngược lại rất thích trường bào viên lĩnh* tay thụng, nhưng lúc này hắn lại đang mặc một bộ trực xuyết Hàng Châu màu xanh ngọc thêu hoa văn chìm hình cây trúc, đội một chiếc mũ vuông bằng lụa đen, nho nhã phiêu phiêu, vô cùng phong lưu.

(*Trực xuyến, trường bào viên lĩnh: Hai loại Hán phục)

Đây là cách ăn mặc cổ đại đa số người đọc sách, cũng giống với dáng vẻ mà Tiền di nương thích, xem ra là nàng ta sắp xếp.

Chắc chắn Tiền di nương đã từng nghe tì nữ trong phủ nói, Vương Chính Trạch không thích trực xuyết nhưng lại không chịu nghe, dù sao thì cũng còn trẻ, vừa mới vào phủ, cũng có ý kiến cố chấp của bản thân mình.

Nhưng Vương Chính Trạch ghét nhất là người bên cạnh làm chủ thay hắn, hắn sẽ không thể hiện ra ngoài mặt nhưng sẽ mượn cớ những chuyện khác để phát tiết, nàng cũng là chung đụng bao lâu nay mới hiểu được điều đó.

Vốn dĩ vẫn còn một chút không cam lòng nhưng lúc này là hoàn toàn biến mất không còn một mống, thậm chí Lâm Dao còn bắt đầu thương cảm cho Tiền di nương, không có cái mặt già này của nàng bên cạnh để so sánh, các khuyết điểm của Tiền di nương sẽ lộ ra vô cùng rõ ràng.

Vẻ ngoài có xinh đẹp hơn đi nữa, ăn lại không ngon, mặc cũng chẳng thoải mái, thậm chí còn cần Vương Chính Trạch xử lý chuyện trong phủ, thì sao có thể vui vẻ cho được chứ?

Rồi còn cảnh trong mơ... Lâm Dao càng ngày càng cảm thấy cảnh đó chắc là cảnh kiếp trước của nàng rồi. Ban đầu thật ra nàng cũng không chịu nhưng sau đó nhìn dung nhan già cỗi trong gương của mình, lại so sánh với Vương Chính Trạch vẫn tuấn tú phong lưu, cuối cùng cũng từ bỏ hy vọng, muốn làm một người vợ hiền, để Tiền di nương hầu hạ Vương Chính Trạch cho tốt, nàng đã dạy nàng ta rất nhiều, đương nhiên bao gồm cả tính tình sở thích của Vương Chính Trạch, thêm cả rất nhiều việc lặt vặt trong phủ.

Không giống như lần này, nàng đột nhiên mặc kệ, trong phủ đệ lập tức rối tung cả lên.

“Đại nhân, có phải bất cẩn ăn phải đậu nên người mới nổi mẩn không?” Lâm Dao lại nói: “Trước giờ chàng không thích mặc trực xuyết, bây giờ thì lại mặc... là Tiền di nương chuẩn vị đúng không, vẫn nhớ lần đầu gặp đại nhân, chàng cũng mặc một bộ trực tuyết màu lục sẫm, tuy chỉ là loại vải vóc bình thường nhưng lại trông như châu ngọc, mấy công tử xung quanh đều không thể sánh bằng.”

Vương Chính Trạch cau mày lại, hắn ta thực sự không rảnh rỗi nhớ lại chuyện xưa cùng với Lâm Dao, cũng không có kiên nhẫn nói mấy chuyện này, đều là chuyện cũ rích cả rồi, có gì hay để mà nói chứ? Hơn nữa, khi đó hắn ta vừa nghèo lại vừa quẫn bách, người xung quanh đều mặc lụa Hàng Châu, kém nhất cũng là xiêm y chất liệu lụa Hồ Châu, chỉ có hắn ta mặc xiêm y đã cũ mà phụ thân hắn ta để lại.

“Có thể gả cho đại nhân đúng thật là không biết vui tới mức nào, chỉ là ngày tháng củi gạo mắm muối, đại nhân một lòng một dạ muốn thi đậu công danh, bảo ta lấy miếng ngọc trang trí trong đống hồi môn tặng cho thầy của đại nhân làm quà, rồi ai cùng trường trong nhà có hỷ sự đều phải tặng quà, mười lượng, hai mươi lượng... khó khăn lắm mới thi đậu, lại tiêu tốn một phen, tiền tiêu cho yến tiệc cuối năm, trong lúc đó còn phải tới lui qua lại với mọi người, còn phải tặng quà tạ ơn ân sư, lúc đó đã tiêu khá nhiều rồi, ai mà biết được lại nhậm chức ở Hàng Châu, quan trên là con trai nhỏ của ân sư, đợt này thiếu hụt không ít bạc, đại nhân vì lấy lòng ân sư mà chủ động muốn trả số bạc này, ta chỉ đành cắn răng bán điền trang, trang sức hồi môn đi.”

“Trong nhà chẳng có lấy một đồng tiền, để đỡ đần gia đình mà phải cùng nha hoàn trồng rau trong sân, thêu thùa cả ngày lẫn đêm để bán, đứa con đầu tiên của chúng ta cũng đã mất vào thời gian đó.”

“Không phải ta đã đưa hết bổng lộc cho nàng rồi sao?”

“Bổng lộc của chức quan thất phẩm là bao nhiêu? Một năm cũng chỉ được hai mươi lượng, tiền đại nhân mời đồng liêu tới Tiêu Tương Lâu khi đó đã là hai mươi lượng rồi, ta có nhớ nhầm không?”

Sắc mặt Vương Chính Trạch vô cùng khó coi, trước giờ hắn ta luôn khí phách phong độ, nghe người khác nịnh hót, sao có thể nghe nổi mấy lời oán giận này: “Đủ rồi!”

“Đại nhân, ta chỉ muốn nói rằng, bao năm qua ta cũng tần tảo cần mẫn vì nhà họ Vương, đã sai lầm bao giờ chưa? Nói cho cùng thì, cho dù đại nhân có chỗ không vừa lòng, chúng ta là vợ chồng từ thời niên thiếu, mười năm qua cũng là cùng trải qua sóng gió, bây giờ đại nhân phong nhã hào hoa, ta lại thành bộ dạng như thế này, trở thành người vợ tào khang trong lời mọi người.”

Vương Chính Trạch nhìn thấy Lâm Dao nói tới mức vành mắt đỏ lên, nhất thời im lặng, hai người là vợ chồng từ thời niên thiếu, chắc chắn là không giống với người khác.

Lâm Dao nói: “Nể tình chúng ta đã từng là vợ chồng, nể tình ta mười năm qua tần tảo vất vả, đại nhân, nếu như người còn chút lương tâm, thì hãy tha cho thiếp thân một con đường sống.”

“Nàng nói linh tinh gì đấy?”

“Mong đại nhân hãy ký thư hòa ly đi, sau này đường ai nấy đi, không liên quan tới nhau nữa.”

Vương Chính Trạch chỉ cảm thấy sự bất an mấy ngày qua cuối cùng cũng rõ ràng, hắn ta nhận ra rằng, những lời Lâm Dao đều là thật, mà không phải giận dỗi, nhưng dù sao cũng không phải người không có kiến thức, hắn ta bình tĩnh lại ngay lập tức, kìm nén sự tức giận trong lòng, nhìn chằm chằm Lâm Dao một lúc, nói: “Ta đồng ý với nàng, sau này sẽ không nạp thiếp nữa, chỉ có một mình Tiền di nương thôi.” Rồi lại nói dịu dàng hơn: “Nàng cũng biết trong ba điều bất hiếu thì không có đời sau là tội lớn nhất, Vương gia chúng ta không thể chặt đứt hương hỏa được, nàng mới là chính thê.”

Lâm Dao cảm thấy không nói lên lời, mấy năm qua Vương Chính Trạch dần dần thăng chức, càng ngày càng lạnh nhạt với nàng, giọng điệu khi nói chuyện cũng không khác gì như đang làm việc, đã có bao giờ dịu dàng như thế này?

Đúng là là mất đi rồi mới biết trân trọng?

Chỉ tiếc là tất cả đều đã quá muộn rồi, Lâm Dao đã tâm như tro tàn từ lâu, nói: “Đại nhân, dáng vẻ này của người, thiếp thân còn tưởng rằng người rời khỏi thiếp thân là không sống nổi đấy.”

Vốn dĩ Vương Chính Trạch còn đang kiên nhẫn khuyên nhủ, thực ra đã tức giận đầy mình rồi, lời này của Lâm Dao, khiến sắc mặt hắn ta vô cùng khó coi, lập tức liền lên cơn, hắn ta cũng không khống chế nổi sự phẫn nộ của mình nữa.

“Lâm Dao, nếu nàng đã gả vào Vương gia chúng ta thì sống là người Vương gia, chết mà ma của Vương gia, nói thật cho nàng biết, Vương gia chúng ta chưa có nữ nhân hòa ly nào đâu!” Vương Chính Trạch lạnh mặt quát.

Thái độ của Vương Chính Trạch rất kiên quyết, tuy rằng Lâm Dao đã biết sẽ như thế này từ sớm, nhưng vẫn có chút thất vọng, nguyên nhân Vương Chính Trạch không đồng ý... chắc là vẫn luyến tiếc nàng đúng không, người chứ đâu phải có cây đâu mà vô tình? Vợ chồng thời niên thiếu vẫn sẽ có chút tình cảm, nhưng nhiều hơn không phải là nhung nhớ nàng, chỉ là nàng hầu hạ tốt, đổi sang người khác hầu hạ, cảm thấy hầu hạ không thoải mái mà thôi, hơn nữa hắn ta không thể để truyền ra danh tiếng không tốt trong lúc vừa mới thăng chức được, đây mới là điều quan trọng nhất.

Cho dù giải thích với bên ngoài như thế nào, hòa ly cũng vậy mà hưu thê cũng thế, đều không không tránh khỏi việc để lại ấn tượng đến chuyện nhà cũng không xử lý được.

“Ta đã sớm biết người sẽ không đồng ý, nhìn đi, đây là cái gì?” Lâm Dao lấy ra bức thư mà Vương Chính Trạch viết kia, trang giấy ố vàng, nhìn là biết đã rất lâu rồi.

Sắc mặt Vương Chính Trạch trầm xuống: “Thư hòa ly?”

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp