Tình Lang Là Hoàng Đế

Chương 4


2 năm

trướctiếp

Kí ức đã phủ bụi dần dần xuất hiện trong đầu qua tờ giấy ố vàng, đây là hắn ta viết khi vừa mới thành thân với Lâm Dao, lúc đó hai người vẫn còn rất ân ái, Lâm Dao cũng không giống như bây giờ... Vương Chính Trạch liếc Lâm Dao một cái, màu tóc nàng khô vàng, hơn nữa không trang điểm để che đi, những vết tàn nhang trên mặt lại càng rõ ràng hơn.

Đâu còn vẻ đẹp đẽ động lòng người nữa.

Trái tim Vương Chính Trạch lại trở nên cứng rắn, nói: “Không có sự cho phép của trưởng bối trong nhà, cho dù ta tự tay viết, chẳng qua cũng chỉ là một tờ giấy nát mà thôi.” Sau đó lại hung hăng nói: “Đừng có uổng phí tâm tư, cho dù có kiện lên trên quan nha, phủ doãn Thuận Thiên cùng trường với ta, thì sao mà kiện thắng được?”

Cho dù có chặn hết đường sống của Lâm Dao, Vương Chính Trạch cũng phải nói cho Lâm Dao biết rằng, cho dù là trong nhà hay là quan nha thì đều là thiên hạ của hắn, Lâm Dao không còn đường sống nào đâu.

Nhưng rất hiển nhiên, hắn đã coi thường Lâm Dao rồi.

Lâm Dao không chút hoang mang cất bức thư kia đi, nói: “Đại bá mẫu vẫn luôn muốn có được tòa nhà cũ ở dưới quê kia, ta sẽ cho bà ấy.”

“Nàng?”

“Ta nghĩ rằng có được căn nhà cũ kia, cuối cùng đại bá mẫu cũng có thể để mấy đường đệ sống thoải mái hơn một chút, đến lúc đó đương nhiên sẽ đồng ý chuyện hòa ly, dù sao thì cũng bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm.”

“Đó là sản nghiệp phụ thân ta để lại!” Vương Chính Trạch thực sự giận điên cả người.

Lâm Dao lại cười lạnh, nói: “Ban đầu khi ta vừa mới gả qua, ngươi nợ bên ngoài bao nhiêu tiền? Chủ nợ kia bắt ngươi lấy tổ trạch ra cầm, là ta mang bạc đi chuộc về, lúc đó ngươi còn nói sau này tòa nhà này sẽ là của ta, sao thế? Bây giờ ta xử lý sản nghiệp của mình cũng phải hỏi ngươi sao?” Rồi nói tiếp: “Còn về quan nha, phủ doãn Thuận Thiên cùng trường với ngươi, lẽ nào tất cả các đại nhân trong triều đình này đều cùng trường với ngươi hay sao? Ngươi ở trong quan trường lâu như vậy rồi, đương nhiên cũng sẽ có lúc đắc tội người khác, cũng sẽ có người không nhìn ra mặt tốt của ngươi đúng không? Nếu như ngươi không để ta được sống thoải mái, thì ta cũng không sống nữa, phủ Thuận Thiên không được thì ta tới Đại Lý Tự, Đại Lý Tự không được thì ta đi cáo ngự trạng, cho dù có chết cũng phải kéo theo ngươi xuống nước.”

Vương Chính Trạch tức tới phát run, sắc mặt xanh mét, hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng tâm tư của Lâm Dao lại kín đáo như vậy, nửa tháng thôi đã âm thầm chuẩn bị tất cả như thế.

Lâm Dao lại nói: “Bây giờ ngươi chấp nhận thư hòa ly này, sau này chúng ta không liên quan tới nhau, với tài mạo quyền thế của đại nhân, lấy thêm một vị trí chính thê rồi lại cưới một khuê tú danh môn, tìm một nhạc phụ có thể giúp đỡ lẫn nhau, chẳng phải tốt đẹp lắm hay sao? Cớ gì phải ép ta cá chết lưới rách? Phải biết rằng ta chỉ là một cái mạng vứt đi, còn đại nhân thì lại có tiền đồ rộng lớn.”

Lâm Dao mặc một cái áo khoác đã hơi cũ, ngồi trên ghế đá, trông có hơi nghèo nàn, chẳng so được với quý khí bức người như trong phủ Thượng thư, nhưng ánh mắt của nàng sáng rực, thần thái trầm ổn, cử chỉ tự nhiên hào phóng, có khí thế tất cả kế hoạch đều đã nằm trong lòng bàn tay.

Trong lòng Vương Chính Trạch nghẹn một cục tức không có chỗ phát tiết, muốn nói chút gì đó nhưng lại không có lời nào để nói, điều có thể nghĩ, điều muốn làm, Lâm Dao đều đã nói hết rồi, hơn nữa còn là cái vẻ bình tĩnh đáng chết này!

Hắn ta còn có thể làm gì được đây?

“Lâm Dao, nàng sẽ hối hận!” Cuối cùng Vương Chính Trạch cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.



Vương Chính Trạch bước lên xe ngựa, đập đồ đạc giống như phát điên, trà cụ, sách cổ bình thường mà hắn ta thích nhất đều đạp nát hết, nước trà cùng lá trà văng vãi đầy đất.

Triệu Mạt nơm nớp lo sợ đi theo, chẳng dám nói lấy một lời.

Đi đường một hồi lâu, cuối cùng cũng về tới phủ Thượng thư, lúc Vương Chính Trạch xuống xe ngựa rõ ràng là đã bình tĩnh lại, đường tới hậu trạch lát một loạt phiến đá xanh, vô cùng bằng phẳng, Vương Chính Trạch chậm rãi đi bộ, ánh trăng chiếu lên người hắn ta, có cảm giác cô đơn không nói được thành lời.

Triệu Mạt vẫn luôn trong trạng thái khiếp sợ, không phải bọn họ tới đón phu nhân sao, sao cuối cùng lại thành như thế này?

Vương Chính Trạch đi tới cửa, Tiền di nương đi lên đón: “Đại nhân, phu nhân đâu rồi ạ?” Không chỉ là Vương Chính Trạch, gần đây Tiền di nương cũng cảm thấy rất khó chịu, giống như cho dù có làm cái gì thì cũng không làm Vương Chính Trạch vui lòng được vậy, lúc này thực sự hy vọng Lâm Dao có thể quay về, ít nhất cũng phải đi theo nàng học hỏi xem hầu hạ Vương Chính Trạch như thế nào.

“Nàng ta không có thai được, cảm thấy thẹn với ta, tự xin hưu thê* rồi.”

(*: Nương tử chủ động xin phu quân ly hôn với mình)

Tự xin hưu thê?

Tiền di nương chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhất thời không kịp phản ứng, Lâm Dao rời đi rồi sao? Ban đầu vừa mới vào cửa đã ỷ vào việc Lâm Dao là nữ tử thôn quê, tuổi tác lại còn lớn, dung mạo tầm thường, thậm chí còn không thể có con, sau này trong phủ còn không phải do nàng ta định đoạt hay sao?

Nhưng Lâm Dao không còn ở đây nữa, Vương Chính Trạch cưới thêm một chính thê về, vậy thì không biết có thân phận gì nữa, cái khác thì không nói, chắc chắn cũng sẽ trẻ trung xinh đẹp như nàng ta đúng không?

Hơn nữa thiếp không thể nâng lên làm chính, cả đời này nàng ta cũng chỉ có thể như thế này thôi.

Vương Chính Trạch không chú ý tới phản ứng của Tiền di nương, hơn nữa trong mắt hắn ta, nữ nhân đều để hầu hạ nam nhân, đương nhiên nam nhân không cần phải quan tâm tới cảm xúc của nữ nhân rồi.

Hắn nói: “Nếu như nàng ta đã mong muốn như vậy, thì ta sẽ thành toàn cho nàng ta, nhưng sau này vẫn sẽ nuôi như trước đây, sẽ không vì đã hòa ly mà mặc kệ nàng ta, dù sao cũng từng là vợ chồng, ta cũng không phải loại người bội tình bạc nghĩa.” Tuy rằng trong lòng Vương Chính Trạch hận không thể mong cho Lâm Dao tới đây cầu xin hắn, nhưng trên mặt vẫn giả mù sa mưa mà nói như vậy.

Tiền di nương hoàn hồn lại, nàng ta không thể để chuyện này xảy ra được!

“Đại nhân, không được đâu!” Tiền di nương lập tức quỳ xuống, khóc lóc nói: “Thiếp thân vừa mới vào cửa, phu nhân đã tự xin hưu thê, người không biết còn cho là thiếp thân khiến phu nhân tức giận bỏ đi, sau này thiếp thân biết ngẩng đầu làm người như thế nào.”

Vương Chính Trạch bị Lâm Dao nói lại như vậy, đang cảm thấy bực bội, khó khăn lắm mới đè được xuống, nhìn thấy Tiền di nương như thế này thì lập tức nổi điên lên, thậm chí còn không muốn che giấu bản thân nữa, mắng: “Đồ tiện phụ nhà ngươi, đúng là đồ sao chổi, trước khi ngươi vào cửa vẫn còn tốt đẹp, vừa vào cửa phu nhân liền bỏ đi, nhất quyết muốn hòa ly, còn chẳng làm nổi việc gì trong nhà, cần ngươi có tác dụng gì hả?” Nói rồi vung một cái tát.

Tiền di nương bị tát một bạt tai, chỉ cảm thấy đầu óc vang lên ong ong, một lúc lâu sau mới nhận ra rằng mình bị đánh, liền ‘hức’ một tiếng bật khóc ngay lập tức.

Đây cũng là lần đầu tiên Vương Chính Trạch đánh người, mới đầu còn có chút không thích ứng, nhưng nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Tiền di nương, vậy mà lại có cảm giác sung sướng khó nói thành lời, giống như cuối cùng cũng tìm được cách để phát tiết, thấy vậy liền đi tới tát thêm một bạt tai nữa.

Bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở cùng tiếng xin tha của Tiền di nương.



Nhìn thấy Vương Chính Trạch rời đi, cuối cùng Lâm Dao cũng thở phào một tiếng, những lời trước đó thực ra đa số đều là cậy mạnh thôi, nói cho cùng thì nàng cũng chỉ là một nữ tử bình thường, nhà ngoại không có gia thế gì, cũng không có đủ lập trường, đối với đại đa số người mà nói, Vương Chính Trạch có thể không bỏ người vợ tào khang đã là nhân hậu lắm rồi, nếu không thì “kiếp trước” cũng không bị Vương Chính Trạch nhốt ở trong Am ni cô, người xung quanh cũng không cảm thấy có chỗ nào không phù hợp.

Lâm Dao nhìn thư hòa ly mới được ký tên lên, so với trước đây thì thế này mới thực sự là văn thư chứ, thổi khô vết mực ở bên trên, xác định đã khô rồi lúc này mới đặt lại vào trong tráp.

“Đi chuẩn bị bút với mực cho ta.” Từ sau khi Vương Chính Trạch rời đi, Mậu Xuân thậm chí còn chẳng dám nói gì, sợ động chạm tới Lâm Dao, đương nhiên nàng ấy không biết Lâm Dao đã nằm mơ, không biết rằng Lâm Dao đã biết trước được “kiếp trước”. Thân là một nữ tử, tuy rằng Vương Chính Trạch bội tình bạc nghĩa, nhưng mất đi trượng phu sẽ chẳng khác nào lục bình mất gốc rễ trôi dạt trên làn nước.

Mậu Xuân đáp vâng, nhanh chóng đi lấy bút mực tới, trải giấy xong, lại bắt đầu mài mực.

Có người đốt sáng đèn nơi mái hiên, khiến cho xung quanh đều trở nên sáng bừng, Lâm Dao cầm bút lên, trầm ngâm một lát rồi bắt đầu viết.

Đợi khi viết xong liền nói với Mậu Xuân: “Cho người dán lên bảng cáo thị đi.”

Mậu Xuân nhìn thấy mấy chữ trên đó thì sửng sốt, nói: “Cái này...”

“Đi đi, trong lòng ta hiểu rõ...”

Lâm Dao quyết định cho chuyện này một cái kết viên mãn, để tất cả mọi người đều có bậc thang để bước xuống, dù sao thì địa vị của hai người cũng đặc thù, nếu thực sự ép Vương Chính Trạch quá hoặc tới khi Vương Chính Trạch hối hận rồi, người thiệt thòi luôn là nàng.

Sáng sớm ngày hôm sau, bên cạnh bảng cáo thị có rất nhiều người tụ tập lại hóng hớt, có một người đội đấu lạp trông giống nông phu xem rất lâu, bên cạnh có người cất tiếng hỏi: “Huynh đệ, trên đó viết gì vậy?”

Nông phu trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta không biết chữ.”

“Tổ sư, vậy mà ngươi cứ chắn đằng trước rõ lâu như vậy, tránh ra, để tiểu cữu tử của ta đọc, hắn biết chữ!”

Nông phu kia ỉu xìu tránh ra, có một nam tử trông giống thư sinh bị người khác đẩy lên đằng trước, hắn ta kiêu ngạo ưỡn ngực lên, cất tiếng đọc: “Thư tự xin hưu thê? Chí Đức năm thứ hai thiếp thân gả vào nhà họ Vương, đức tính phu quân cao khiết như hoa lan, tài đức vẹn toàn, sau khi thành thân vợ chồng cầm sắt hòa minh, tương kính như tân... bất hạnh trên trời rơi xuống... dung mạo thiếp thân dần trở nên xấu xí, tự thấy xấu hổ, không có mặt mũi nào để đối mặt với phu quân, hơn nữa trong ba điều bất hiếu thì không có con nối dõi là lớn nhất, thiếp thân không thể có con, không thể duy trì hương hỏa cho Vương gia, là người có tội, phu quân đã an ủi khuyên can nhiều lần nhưng thiếp thân ngày ngày không thể vào giấc... giờ xin viết thư hưu thê này, sau này không còn liên quan tới nhau, nguyện phu quân tiền đồ như gấm, từng bước thăng chức...

Sau khi đọc xong có rất nhiều nữ tử ở đây không nhịn được mà rơi lệ, có người nói: “Phu nhân này gả cho một phu quân tốt, nhưng lại không được may mắn, sao lại bị thương tới mức không thể có con vậy chứ?

Người đọc sách kia nói: “Tuy nữ tử này là một phụ nhân thôn quê, nhưng lại là một người hiểu việc lớn.”

Chỉ có nông phu kia xì một tiếng khinh miệt, nói: “Không phải là vì được thăng quan, ghét bỏ nương tử không sinh được con cho nên mới hưu hay sao? Ép cho phu nhân này phải viết thư hưu thê, cũng là để tự bảo vệ mình, bất đắc dĩ cả thôi.”

Nhất thời khiến cho bảng cáo thị trở nên vô cùng ồn ào, kể cả triều đình dán văn thư cũng không có cảnh tượng như thế này, ở phía xa có một nam tử dẫn theo hai tùy tùng đi tới bên cạnh bảng cáo thị, nhịn không được nhìn nhiều thêm một chút.

“Lão gia, hay là tiểu nhân đi xem trên đó dán cáo thị gì ạ?”

“Trẫm... tự ta đi xem được rồi.” Nam tử nói.

Hai tùy tùng này mặt như gặp đại địch, nhưng lại không dám không nghe theo, sau đấy hơn mười tùy tùng mặc thường phục liền nhận được mệnh lệnh, bao vây cả chỗ này lại, chỉ một lúc sau đã im lặng đẩy những bách tính đang hóng hớt kia ra, để trống ra một chỗ.

Nam tử mặc một bộ trường bào viên lĩnh viền màu mực nhạt, dải lụa buộc quanh eo, trên đó treo một chiếc khấu bình an bằng phỉ thúy màu xanh ngọc bích thông thường, khi bước đi lại lộ ra sự uy nghiêm khó nói thành lời.

Đọc xong liền nhịn không được nói: “Chữ đẹp lắm, phụ nhân này viết theo thể chữ Khải nét nhỏ của Vệ phu nhân, cũng khá có kỹ thuật đấy, chỉ là vì bỏ bê việc luyện tập nên kỹ thuật chưa đủ, vẫn chưa hoàn thiện hẳn.” Sau đó hỏi tùy tùng ở bên cạnh: “Đây là phu nhân nhà ai vậy?”

Người kia cung kính đáp: “Nhà Vương Chính Trạch đại nhân ạ.”

“Là hắn à?” Nam tử vừa đi ra ngoài vừa nói với tùy tùng: “Nữ tử này cũng khá nhanh trí đấy.”

“Lão gia, vì sao lại nói như vậy ạ?”

Ra khỏi chợ, bên ngoài buộc xe ngựa, nam tử bước lên xe ngựa, tùy tùng kia cũng đi vào theo, cung kính ngồi ở nơi thấp hơn, rót nước trà cho hắn, hai tay bưng lên đưa qua.

Nam tử nhấp một hớp nước trà, sau đó đặt chén trà xuống, ngửa ra sau dựa vào gối dựa bằng lụa đặt trong xe ngựa, nói: “Vương Chính Trạch kia tuổi còn trẻ, lại quyền cao chức trọng, lại có cả tướng mạo nữa, bức thư hưu thê này viết phu nhân của hắn có dung mạo xấu xí, không sinh được con, nếu là lúc nghèo hèn khó có thể lựa chọn thì vẫn có thể miễn cưỡng sống qua ngày cùng với nhau, nhưng bây giờ trở nên phát đạt rồi, sao còn có thể tùy theo ý nàng ta nữa?”

Tùy tùng nói: “Chẳng qua chỉ là nuôi ở trong hậu viện, nếu thực sự không thích thì nạp thêm mấy người thiếp xinh đẹp là được rồi.”

“Ngươi cũng ở trong hậu cung lâu rồi, mấy chuyện dơ bẩn đó không cần trẫm phải nói chứ?”

“Bệ hạ nói phải ạ.”

Hóa ra người này chính là đương kim Hoàng đế, một năm trước Hoàng hậu mang long thai nhưng lại khó sinh mà một xác hai mạng, vốn dĩ con nối dõi của Hoàng đế cũng rất ít, dưới gối cũng chỉ có một Công chúa, lòng đang tràn đầy hy vọng thì lại phải chịu đả kích, nản lòng thoái chí vô cùng, chờ xong xuôi tang sự, bình thường hay ra ngoài giải sầu, nơi thích đi nhất chính là biệt viện trên núi Tụ Phật.

Nơi đó có một thác nước thiên nhiên, cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ, là nơi mà thân mẫu của Hoàng đế, Thái hậu Hiếu Trinh khi còn tại thế thích nhất.

“Ở trong hậu trạch này, bị những thiếp thất xuất thân cao hơn nàng ta, xinh đẹp trẻ trung hơn nàng ta âm thầm đấu tới chết, chi bằng cược một lần, tự xin hưu thê, vừa giữ được thể diện của Vương Chính Trạch, bản thân cũng có cái danh xưng hiền phụ, sau này nếu như có người nào không có mắt muốn khinh nhục nàng ta, nghĩ lại thấy chồng trước của nàng ta là Vương Chính Trạch, cũng không dám ra tay nữa.”

“Bệ hạ thật cơ trí, người nói như vậy, nô tài lập tức hiểu ngay.”

“Lý Hiện, cái lời nịnh nọt này của ngươi thật là...”

Lý Hiện cười he he, nói: “Nô tài thực lòng nghĩ như vậy mà.”

“Được rồi, đi thôi, trẫm nghỉ ngơi một chút.” Hoàng đế nói rồi nhắm mắt lại, sau đó lẩm bẩm một câu: “Thật đáng tiếc, dũng khí này, rất sát phạt quyết đoán, nếu người này là nam tử thì có thể giữ bên người sử dụng rồi.”

Tới buổi tối, cuối cùng xe ngựa cũng tới núi Tụ Phật, Hoàng đế không thích để nhiều người biết, thích một người lặng lẽ, từ việc hắn ra ngoài cũng cải trang vi hành là có thể nhìn ra được, đến cả biệt viện ở nơi này cũng là dưới danh nghĩa của biểu ca hắn, thế tử Ninh Quốc công.

Lúc này sắc trời đã tối đen, Hoàng đế bước xuống ngựa, nhìn thấy trong biệt viện phía đối diện treo đèn lồng đỏ, trong đêm đen tĩnh mịch trông vô cùng nhu hòa, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng cười của nữ tử.

Cung nữ Thượng Chân được sắp xếp tới biệt viện trước đi lên tiếp giá, thấy Hoàng đế nhìn về phía bên kia liền nói: “Bệ hạ, đó là gia quyến của phủ Vương Thượng thư.”

“Vương Chính Trạch?”

“Chính là vị Vương Thượng thư đó ạ.” Thượng Chân quy củ cười đáp.

Lý Hiện ở bên cạnh nói: “Bệ hạ, lẽ nào là phụ nhân đó? Đúng thật là trùng hợp.”

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp