Tình Lang Là Hoàng Đế

Chương 2


2 năm

trướctiếp

Nha hoàn của Tiền Thục Tú tới nhà bếp, định mượn chỗ để nấu thuốc, trước khi người nhà họ Tiền đưa nàng ta vào cửa đã tìm người kê đơn thuốc bổ, là loại thuốc uống mau chóng mang thai, không được dừng uống dù chỉ một ngày, cho nên tuy rằng mới vào cửa ngày đầu tiên, nhưng lại không dám chậm trễ, còn muốn để mọi người nhanh chóng quen mặt.

Tiểu nha hoàn vừa mới tới nhà bếp đã thấy có người đang cãi nhau, rõ ràng là một đôi cha con: “Cha, cha chẳng có chút lương tâm nào cả! Phu nhân có ơn cứu mạng với nhà ta, phu nhân đi thì đương nhiên con cũng phải đi theo rồi.”

“Quấy cái gì hả, phu nhân chỉ ra ngoài thả lỏng chút thôi, mấy ngày nữa sẽ quay về ngay.”

Tiểu nha hoàn chỉ nghe được một chút, nhưng lại nghe được mấy chữ phu nhân ra ngoài rất rõ ràng, đảo tròng mắt liền quay trở về viện trước, vú bà Chu thị nhìn thấy nàng ta thì hỏi: “Sao lại về sớm quá vậy?”

Tiểu nha hoàn sợ Chu thị răn dạy mình, vội vàng đi lên nói: “Ma ma, xảy ra chuyện lớn rồi.” Sau đó ghé bên tai Chu thị lẩm bẩm một lúc, Chu thị nghe xong thì ngây ra, nói: “Ta thấy bên ngoài loạn cào cào như vậy, còn tưởng phu nhân này...” Chu thị không nói tiếp nữa, thực ra bà ta cảm thấy Lâm Dao chỉ là một nữ tử thôn quê, làm sao quản lý được cả cái phủ Thượng thư cơ chứ? Cho nên trong phủ có hơi loạn cũng là chuyện bình thường, không để ý gì nhiều, bây giờ suy nghĩ lại, hóa ra là Lâm Dao ra ngoài rồi.

“Ma ma, có lão gia nhà ai là không nạp thiếp cơ chứ? Chưa bao giờ nghe tới chuyện bỏ nhà ra đi vì việc nạp thiếp cả, con cười chết mất thôi.” Tiểu nha hoàn không nhịn được cười khẩy nói.

Chu thị trừng nàng ta một cái, nói: “Đây là lời mà ngươi được nói hay sao? Được rồi, ta hiểu rồi, ngươi mau đi nấu thuốc đi, nếu như làm trễ nải việc cô nương uống thuốc thì cẩn thận bộ da của ngươi đấy!”

Tiểu nha hoàn không dám chậm trễ, vội vàng đi ra ngoài nấu thuốc.

Chu thị đứng một lúc, trên mặt lại nở một nụ cười, sau đó đi vào trong phòng, Tiền Thục Tú đang chọn xiêm y, Vương Chính Trạch nói rằng buổi tối sẽ tới dùng bữa cùng nàng ta, vậy sau đó tất nhiên là sẽ ở lại, dù sao thì cũng là lần đầu tiên hầu hạ, muốn mặc đẹp hơn một chút nên lại càng mất công sức hơn.

“Cô nương, tạm thời đừng chọn nữa, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Tiền Thục Tú nghe xong thì rất kinh ngạc, nói: “Ban sáng không nhận trà, cố ý làm khó con, như vậy còn chưa đủ, còn khăn gói đồ đạc rời phủ sao? Có phải nàng ta đang coi cái phủ Thượng thư này như dưới quê nàng ta không, cãi nhau với phu quân rồi đòi về nhà ngoại, mấy ngày sau lại cho người dỗ dành quay về, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa không đấy? Đại nhân của chúng ta là Hộ bộ Thượng thư đó, là chức quan nhất phẩm, cũng cần có mặt mũi thể diện chứ, nàng ta càn quấy như vậy nếu bị người khác đồn ra bên ngoài, không phải là muốn để đại nhân không ngẩng nổi đầu trước mặt các đồng liêu khác hay sao?”

“Còn không phải vậy sao, chưa bao giờ thấy cái kiểu người không biết nặng nhẹ như vậy.”

“Hơn nữa chẳng qua chỉ là nạp thiếp, cũng đâu phải hưu thê, nàng ta không phục cái gì chứ? Giống như đại tẩu của con ấy, sau khi sinh hai đứa con trai còn không phải là chủ động tìm hai người thiếp xinh đẹp để hầu hạ đại ca con sao? Như vậy mới là chính thê thực sự.” Tiền Thục Tú nói với giọng khinh bỉ.

Hai người nói qua nói lại, trên mặt cũng không nhịn được vẻ vui mừng, Chu thị thấp giọng nói: “Cô nương à, bây giờ là cơ hội của con đấy, phu nhân kia chỉ là kẻ chẳng có ý nghĩa gì, vốn dĩ đã không bằng con rồi, bây giờ lại còn càn quấy như vậy, chắc chắn sẽ không còn được lão gia ân sủng nữa, khiến lão gia ghét bỏ, nhân lúc này đừng có suy nghĩ lung tung gì nữa, nhanh chóng sinh một đứa con trai, rồi tim cơ hội để lão gia đưa phu nhân tới Am ni cô tu Phật, tới lúc đó cả cái phủ Thượng thư này còn không phải do con quyết định hay sao, tuy rằng là thiếp thất, thế nhưng cũng rất tự do.”

“Mẫu thân cũng nói như vậy ạ.”

Tiền Thục Tú vẫn còn nhớ, sau khi phụ thân quyết định gả nàng ta vào Vương gia, nàng ta vô cùng vui mừng, tuy rằng chỉ là cơ duyên gặp mặt một lần nhưng đã sinh lòng ái mộ Vương Chính Trạch từ lâu, có điều lại không cam lòng với thân phận thiếp thất của mình.

Mẫu thân gọi nàng ta tới bên cạnh, nói rằng: “Thà làm thiếp anh hùng chứ không làm thê nhà nghèo, Vương đại nhân là người tài hiếm có, về sau ắt sẽ có thành tựu lớn, lại chưa có con nối dõi, không việc gì phải sợ cả, sau khi con gả vào thì nhất định phải đứng vững gót chân, con nối dõi mới mà điều quan trọng nhất, chỉ cần sinh một đứa con trai thì sẽ là con trai trưởng của Vương đại nhân, tới lúc đó chính là ngày con được nở mày nở mặt.”

Vương Chính Trạch đang xem công vụ ở trong thư phòng một lát, chậm rãi bình ổn lại cảm xúc, nhưng khi nhớ tới ánh mắt quyết liệt trước lúc rời đi của Lâm Dao, lại cảm thấy cả người khó chịu, sự hoảng loạn vô thức trào dâng.

Thư đồng Triệu Mạt ở bên ngoài vẫn đứng ngồi không yên, thấy Vương Chính Trạch đi ra, vội vàng đi lên nói: “Bẩm đại nhân, phu nhân mang theo đồ rời khỏi phủ rồi ạ, người thấy có phải cho người đi tìm về không ạ?”

Từ lúc chín tuổi Triệu Mạt đã được mua về, vẫn luôn hầu hạ Vương Chính Trạch, bây giờ thành gia lập thất, hắn ta là người chứng kiến Vương Chính Trạch đi tới ngay hôm nay như thế nào. Người bên ngoài đều nói Lâm Dao là người vợ tào khang* của Vương Chính Trạch, không xứng với Vương Chính Trạch, nhưng hắn ta lại biết rằng Vương Chính Trạch có được thành tựu như ngày hôm nay, là do Lâm Dao đã cố gắng hết sức ủng hộ mà thành.

(*: Người vợ lấy mình từ lúc nghèo hèn)

“Nàng ấy muốn lật trời luôn phải không!” Vương Chính Trạch quát một tiếng.

“Đại nhân, chuyện nạp thiếp vốn dĩ nên do phu nhân chủ trì, người tự mình làm chủ nạp Tiền di nương, điều này vốn dĩ đã không thỏa đáng rồi, nhưng trước giờ phu nhân vẫn luôn hiểu rõ phải trái, chắc có lẽ chỉ là muốn người tới dỗ một chút, hay là bây giờ con đi chuẩn bị ngựa được không ạ?” Đương nhiên Triệu Mạt phải nói đỡ cho Lâm Dao rồi.

Ngay khi Vương Chính Trạch lộ ra chút vẻ do dự, đúng lúc này lại có một tiểu nha hoàn đi tới nói: “Đại nhân, di nương hỏi khi nào người qua dùng bữa ạ?”

Vương Chính Trạch nhìn thấy tiểu nha hoàn đi tới mặc một chiếc áo khoác vải thô màu vàng nhạt, giọng điệu lúc nói chuyện nhẹ nhàng thanh thoát vô cùng dễ nghe, liền nhớ tới Tiền Thục Tú xinh đẹp kiều mị, ban sáng khi Tiền di nương dựa sát vào, trên người có hương thơm ngào ngạt, còn cả làn da mềm mịn, thực sự khiến người ta lưu luyến, vẻ mặt cũng dịu đi một chút, nói: “Bây giờ ta qua.”

“Đại nhân...” Triệu Mạt không nhịn được hô lên một tiếng.

Vương Chính Trạch liếc mắt nhìn Triệu Mạt, ánh mắt đó vô cùng lạnh lẽo, khiến cho Triệu Mạt ngay lập tức nhận ra bản thân đã đi quá giới hạn, vội vàng cúi thấp đầu xuống.

Đợi sau khi Vương Chính Trạch và tiểu nha hoàn đã rời đi, Triệu Mạt đứng yên tại chỗ rất lâu, nhớ tới lúc bản thân vừa mới vào phủ, Lâm Dao xoa đầu của hắn, dịu dàng hỏi hắn bao nhiêu tuổi rồi, sau khi biết được do trong nhà nghèo quá nên mới bị bán đi, nàng thường hay lấy những xiêm y hơi cũ cùng một chút thức ăn, để hắn mang về nhà giúp đỡ gia đình.

Nhà bọn hắn có sáu người con, đệ đệ nhỏ nhất gần như là ăn những đồ Lâm Dao cho mới có thể sống tới bây giờ.

Nương tử của Triệu Mạt cũng là người trong phủ, vốn dĩ là nha hoàn nhóm bếp, tên là Xảo Nhi, sau đó được chỉ định gả cho hắn rồi cứ như vậy mà thành thân, lúc này vừa từ nhà ngoại quay về, đang thu dọn đồ đạc, thấy Triệu Mạt quay về liền cất tiếng hỏi: “Phu quân, sao sắc mặt chàng khó coi quá vậy?”

“Đại nhân nạp di nương mới, phu nhân tức giận bỏ đi rồi.”

“Cái gì cơ?”

Xảo Nhi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, tức tới dẫm dẫn chân: “Tuy rằng phu nhân là nữ tử, nhưng từ trước tới nay đã nói là làm, nếu không thì bao năm nay sao có thể phát triển được gia nghiệp cơ chứ? Nếu phu nhân đã nói là sẽ hòa ly, vậy thì chuyện này không còn đường lui nữa đâu.”

“Vậy...” Triệu Mạt bắt đầu có hơi hoảng.

Xảo Nhi phẫn nộ nói: “Đúng là Trần Thế Mỹ* mà, để ta xem xem sớm muộn gì cũng có ngày hắn sẽ hối hận!”

(*: Là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với Công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý)



Biệt viện ở sơn trang Tụ Phật là Lâm Dao mới mua hồi năm ngoái, rất nhiều thứ đồ bên trong đều là đặt làm mới, thế nhưng bởi vì khoảng cách xa xôi, từ đó tới giờ chỉ tới ở một lần, lúc quay về chỉ để một đôi vợ chồng già ở lại đây dọn dẹp.

Buổi tối, Trương Sơn và thê tử Ngô Nhị Nương đang hóng mát ở trong sân, vừa phe phẩy quạt hương bồ vừa ăn dưa chuột được trồng trong sân, vỏ bên ngoài dưa chuột này đã vàng, nhưng bên trong lại nhiều nước giòn tan, ăn vô cùng đã miệng, nói: “Trông quả dưa chuột này nhìn thì kì lạ, mà ăn cũng ngon đấy nhỉ, còn lại bao nhiêu? Có đủ một sọt hay không, hái xuống rửa qua rồi đưa vào trong kinh, để cho lão gia cùng phu nhân nếm thử.”

Ngô Nhị Nương vỗ một cái, lòng bàn tay có một con muỗi bị tát chết, nói: “Đương nhiên là đủ rồi, đúng lúc cũng dùng hết hương muỗi rồi, đi mua thêm một chút về dùng.”

Ngay lúc hai người đang nói chuyện thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Mau mở cửa, phu nhân tới rồi.”

Trương Sơn và Ngô Nhị Nương nhìn nhau một cái, vội vàng chạy ra mở cửa, sau đó liền nhìn thấy Tào thị quen thuộc, còn có cả Mậu Xuân, hai người này một người là vú bà của Lâm Dao, một người là đại nha hoàn của nàng, chỉ cần hai người này ở đây thì chắc chắn phu nhân cũng ở đây.

Bọn họ một mặt mệt mỏi, rõ ràng là đi có hơi vội, Ngô Nhị Nương vội vàng nói: “Ôi chao, phu nhân tới mà chẳng báo trước một tiếng, để bọn ta quét dọn một lượt, bây giờ trong đây bừa bộn thế này... mau đi vào uống miếng nước cho đỡ khát.” Rồi quay sang nói với Trương Sơn: “Lão già, ông mau đi đun chút nước đi, để phu nhân còn tắm rửa thay đồ.”

“Ừ, đi ngay bây giờ đây.” Trương Sơn đáp một tiếng, nhanh chân đi tới nhà bếp.

Lâm Dao cũng chỉ dẫn theo mười mấy người, chuồng ngựa, còn còn cả nơi ở của các hạ nhân đều là có sẵn, dù sao thì trước đây cũng đã sắp xếp một lần rồi, rất nhanh đã được bố trí xong hết.

Tắm táp xong, thay xiêm y, rồi ăn một bữa cơm nóng, Lâm Dao thoải mái thở ra một hơi, chỉ Mậu Xuân rồi nói: “Đem hộp trang sức của ta tới đây.”

Mậu Xuân bưng một cái hộp vuông bằng gỗ trầm hương được khắc họa tới, có tổng cộng hai tầng, tầng bên trên đặt những trang sức thường dùng hằng ngày, tầng bên dưới lại đặt những thứ quý giá như ngân phiếu, giấy tờ đất.

“Phu nhân, ta vẫn luôn trông coi cẩn thận, đồ đạc bên trong không mất được đâu ạ.”

Lâm Dao cười với Mậu Xuân, nói: “Ta biết ngươi cẩn thận rồi, đưa cho ngươi ta rất yên tâm, nhưng ta đang tìm một thứ khác.” Một thứ vô cùng quan trọng đối với Lâm Dao.

Lật tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một bức thư ở phía dưới cùng, mở nó ra, là một tờ giấy cũ kỹ đã lâu, Mậu Xuân nhìn thấy thì kinh ngạc nói: “Đây không phải là chữ của đại nhân sao ạ?”

“Chính là hắn viết cho ta.”

Tuy Lâm Dao là một nữ tử nhưng lại là người đã nói là làm, nếu như nàng đã quyết định phải hòa ly thì sẽ không hối hận, huống hồ... từ khi mơ giấc mơ đó, cảnh tượng trong giấc mơ đó quá mức chân thực, nàng vẫn còn nhớ trên đó nói rằng để nàng tĩnh dưỡng tu Phật trong Am ni cô, thực tế lại là bị giam lỏng trong một tiểu viện, không gặp được phụ mẫu, cũng không ra được bên ngoài, không khác gì phạm nhân, đúng thực là sống không bằng chết.

Có lẽ ban đầu nàng vẫn còn si mê Vương Chính Trạch, nhưng cách làm ngày hôm nay của Vương Chính Trạch chẳng khác gì so với trong giấc mơ, huống chi nàng cũng thực sự chán ghét rồi.

Từ khi rời khỏi phủ nàng đã bắt đầu cân nhắc xem nên làm thế nào để Vương Chính Trạch đồng ý hòa ly, hiển nhiên bây giờ con đường làm quan thuận lợi, sau này lại càng phát triển hơn, càng lên cao lại càng yêu quý thanh danh, cho dù là hưu thê hay là hòa ly thì đều sẽ ảnh hưởng tới danh dự của hắn.

Cho nên Vương Chính Trạch thà giam lỏng nàng trong Am ni cô, hành hạ nàng tới chết, cũng không đồng ý hòa ly, nhưng may là nàng có thứ này, có nó rồi là có thể ép Vương Chính Trạch đồng ý.

Lâm Dao thở phào một hơi, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.

“Phu nhân, đây là gì vậy ạ? Nô tỳ thề ngay tại đây...”

Lâm Dao gấp tờ giấy lại, nói: “Hôm nay mệt rồi, đi nghỉ ngơi sớm một chút.”

Mậu Xuân không dám lỗ mãng, nói: “Phu nhân, để nô tỳ hầu hạ người lên giường.”

Lâm Dao nằm lên giường, đặt tờ giấy kia dưới gối đầu, nhớ tới mười năm trước khi vừa mới thành thân, hai người vẫn còn ngọt ngào như đường mật, lúc đó thực sự cảm thấy ngày tháng hạnh phúc nhất của nữ tử cũng chỉ có vậy mà thôi.

Có một hôm nàng nói, bảo rằng nhỡ đâu Vương Chính Trạch thay lòng đổi dạ thì phải làm sao đây? Chắc lúc đó Vương Chính Trạch cũng thật lòng với nàng đúng không? Không chỉ thề thốt nói rằng sẽ tốt với nàng, mà còn viết một bức thư này, nếu như phạm phải thì sẽ tự động hòa ly, để Lâm Dao được tự do, còn bản thân sẽ không được chết yên thân...

Lúc đó nàng coi bức thư này là tín vật định tình, trân trọng cất giữ nó, ai mà biết được cuối cùng lại trở thành cọng rơm cứu mạng của nàng, nghĩ tới cảm thấy đúng là nực cười.

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp