Thiên Vận Quý Nữ Chi Hàn Môn Cẩm Tú

Chương 17: Mang ruộng chuyển về nhà


2 năm

trướctiếp

Giang gia làm việc ngày càng kì trở nên kì quặc rồi, đầu tiên là khai hoang nhiều như vậy, bây giờ lại trồng thêm mạ gì đó, nghe có vẻ như là trồng lúa. Nhưng loại lúa này trồng mạ trước sẽ tốn rất nhiều công sức, có người cảm thấy đây không phải là một công việc lâu dài, mà là liều mạng.

Có điều cũng có người thông minh nhìn ra một điểm, chỉ là có chút không chắc chắn, càng là không muốn mạo hiểm, cũng không thể mạo hiểm nổi. Chuyện này nếu như xuất hiện sai sót, cả nhà từ già trẻ lớn bé đều phải nhịn đói cả năm.

Tâm tư của người khác như nào, Giang lão gia không quan tâm, tâm tư của ông đều ở chỗ mấy mẫu đất ruộng kia. Tô Nam và Tô Thiến Ly cũng rất áp lực, bọn họ không ngờ được là Giang lão gia lại có thể kiên quyết lớn đến như vậy, vốn dĩ đã bàn bạc xong là chỉ trông thử nghiệm hai mẫu thôi, thế nhưng bây giờ Giang lão gia lại ở trên chính ruộng nhà mình mà trồng lên vài mẫu ruộng nước, ngộ nhỡ sảy ra sai sót, bọn họ không thể không thiệt hại, nhưng thiệt hại này quá nghiêm trọng rồi. Riêng thuế lượng thực, thuế bạc đã khônh hề ít, trong chốc lát của cải cả nhà khổ cực dành dụm được mấy năm nay đều bị lấy hết ra.

Nhưng Giang lão gia là chủ nhà, Kiều thị lại là người mà trượng phu nói như thế nào thì sẽ là như thế đó. Ông ấy đã ra quyết định, thì không ai thay đổi được. Tô Nam bây giờ đến sách y học cũng không thể chuyên tâm đọc được, mỗi ngày nếu không phải ở nhà đọc sách thì cũng là cùng với Giang lão gia nghiên cứu xem làm thế nào để cây giống nảy mầm. Bởi vì trong lòng Giang lão gia rất lo lắng, ngày hôm đó sau khi nói chuyện xong ông liền về nhà ngâm hạt giống, cái lúa này ở nhà nảy mầm vẫn được, nhưng bây giờ thời tiết vẫn chưa ấm lên, khả năng nảy mầm khá yếu, cái này nếu gieo xuống đất không phải sẽ chết cóng hết sao? Giang lão gia lúc này mới phát hiện, bản thân mình đã làm chuyện ngu xuẩn rồi, nhưng nhiều hạt giống thế này, tất cả đều là lương thực đấy, không thể lãng phí được, thật sự đau lòng.

Tô Nam và Giang lão gia cũng nghĩ ra một vài cách nhưng đều không được, liền tính dùng vải dầu dựng một cái lán, nhưng nước và đất thì vẫn lạnh, vẫn sẽ bị chết cóng. Tô Thiến Ly thấy họ như vậy, cũng lo lắng theo, khoé miệng nổi rộp lên, trong miệng cũng có, đồ ăn đều không thể ăn được, khiến Giang thị nhìn mà đau lòng. Nhưng không có cách nào cả, chỉ có thể nấu đồ ăn cho nữ nhi bằng cách khác, mong con bé có thể ăn một chút.

“Ly Nhi, đây là mì lạnh mà mẫu thân nấu cho con, con ít nhiều cũng ăn một chút đi.” Trời mùa đông lạnh giá, ai cũng không muốn nấu mì lạnh để ăn, nhưng miệng nữ nhi nổi mụn, ăn đồ nóng vào đau đến nước mắt giàn giụa rồi, Giang thị liền nghĩ đến món mì lạnh mà ngày nóng vẫn hay ăn.

“Cảm ơn mẫu thân.” Giang thị trước khi đến đây, mười đầu ngón tay chưa từng làm qua việc gì, nhưng bây giờ chính là một người vợ tốt, vợ hiền, việc nhà phải làm những gì đều có thể làm được hết.

“Không cần cảm ơn, con là nữ nhi bảo bối của ta, vì con mà làm bất cứ chuyện gì, mẫu thân đều nguyện ý. Con ăn đi, hôm nay là tiết lạnh mùa xuân, bên ngoài trời rất lạnh, mẫu thân đi mang mấy chậu hoa lan chuyển đến trái phòng, nếu không sẽ bị đông cứng lại mà héo đi.” Những chậu hoa lan này là do nữ nhi khổ cực tìm về cho nàng, nếu như chết vì lạnh, thì có phải là nữ nhi đã khổ cực vô ích rồi không? Nàng ấy cũng sẽ rất buồn.

Có thể thấy đây là loại Mặc Lan rất hiếm.

Giang thị tuỳ ý nói một câu, trong đầu Tô Thiến Ly liền loé lên một tia sáng, món ăn này liền không ăn nữa, ngồi dậy chạy ra ngoài. Lúc chạy đến cửa, còn cho Giang thị một cái ôm lớn, tất nhiên với chiều cao của cô thì chỉ có thể ôm đến đùi.

“Mẫu thân, người thật là thông minh, cuối cùng cũng có cách để cứu sống những giống lương thực đó rồi. Không chỉ như vậy, nói không chừng còn có những bất ngờ lớn hơn, mẫu thân người thật giỏi quá đi, yêu người đến chết mất thôi.” Tô Thiến Ly bộc lộ một cách thẳng thừng, khiến cho Giang thị đỏ mặt cả nửa ngày cũng không biết phản ứng thế nào. Nhưng sau khi cô nói xong liền buông chân mẫu thân ra rồi chạy về hướng Giang gia, vừa chạy vừa hét lên:

“Ngoại tổ phụ, cha, có cách rồi, con có cách rồi”.

“Cái gì? Nghĩ ra cách rồi ư? Là cách gì?” Giang lão gia nghe thấy tiếng hét của tôn nữ. Đầu tiên, từ trong phòng bước ra, chỉ nhìn thấy đứa cháu chạy nhanh như vậy, lập tức hét lên một cách lo lắng: “Nha đầu, cẩn thận, đừng để ngã”. Tô Nam nhìn thấy dáng vẻ tròn xoe của nữ nhi, cô giống như một trái bóng đang lăn đến. Liền nhắc nhở mình, chạy đến ôm nữ nhi lên trước ngực: “Có chuyện gì cũng không được vội vàng, nếu như ngã ra đó, thì làm thế nào?”

“Con biết rồi, phụ thân.” Có lẽ đối với tình yêu chân thành như núi của phụ thân là Tô Nam, khiến Tô Thiến Ly từ trong lòng đã dần tiếp nhận hắn, một chút cản trở cũng không có. Không giống ngày trước mỗi khi gọi phụ thân đều thêm vào từ “tiểu” mới có thể khiến bản thân gọi tên phụ thân ra. Có điều, cô bây giờ khá là thích gọi phụ thân, cảm thấy gọi như vậy thân mật hơn.

“Tiểu phụ thân, con nghĩ ra cách làm lúa nảy mầm rồi.”

Tô Nam mặc dù chấp nhận để nữ nhi gọi mình là “tiểu phụ thân” nhưng suy cho cùng cũng cảm thấy có chút không thoải mái, chuyện này nếu để người ngoài nghe thấy sẽ cho rằng bọn họ không phải phụ tử ruột, loại cảm giác này thật không hay chút nào.

“Cách gì? Nói ra ta nghe.” Tô Nam mặc dù hơi bối rối khi nữ nhi lại gọi là “tiểu phụ thân” nhưng hiện tại chính sự gấp gáp, nên cũng quên chuyện đó rồi.

“Tế tử, có chuyện gì vào trong rồi nói, bên ngoài lạnh, đừng để bé con chết cóng.” Giang lão gia nhìn thấy cái mũi nhỏ của tôn nữ đang đỏ hết cả lên, nhanh chóng vẫy bọn họ vào trong nói chuyện.

Trong nhà huynh đệ Giang gia đều có mặt, đến Giang lão đại bản thân mình còn chưa nuôi được cũng bị đệ đệ gọi đến, bàn bạc làm thế nào để cho lúa nảy mầm, làm thế nào để cữu vãn những lương thực đã lên mầm.

“Nha đầu, con nói đã có cách rồi, là cách gì vậy? Có phải là tưới nước nóng cho ruộng không? Để ruộng “ấm áp” hơn?” Lời của Giang lão nhị hạ thấp xuống. Tô Thiến Ly đỏ mặt, đây là cách của ai? Dẫn nước nóng vào ruộng? Trước tiên không nói đến việc cái hạt giống này có bị bỏng chết hay không? Phải nói đến thời tiết, chỗ nước nóng này dẫn vào ruộng chẳng bao lâu sau liền nguội lạnh, như vậy bọn họ phải dẫn vào bao nhiêu nước nóng, chỉ sợ không làm được cả ngày thì đã bị ngập úng hết nước rồi, người ngoài nhìn vào không phải sẽ cho rằng nhà bọn họ đều ngốc hết rồi sao?

“Tam cữu, cách mà con nghĩ ra không phải cái này, cách của con là chúng ta chuyển ruộng về nhà, đặt ở trái phòng có thể nảy mầm. Như vậy một là chúng ta chỉ cần đặt một chiếc lò sưởi trong phòng, nhiệt độ ở trong phòng sẽ không lạnh, đây chính là đạo lí “phòng ấm nuôi hoa”.” Mặc dù biện pháp của Tam cữu là một chủ ý tồi, nhưng Tô Thiến Ly vì không đả kích hắn mà phê phán cách của hắn, trực tiếp đem cách của mình nói ra.

“Mang ruộng về nhà? Nha đầu, con đang nói đùa cả nhà ư?” Giang lão tam trực tiếp cười vang lên, cảm thấy ngoại tôn nữ vốn dĩ tuổi còn nhỏ, lại có thể đến câu “mang ruộng về nhà” cũng có thể nói ra, liền cho rằng đứa trẻ này muốn nghịch bùn trong nhà đây mà.

“Nha đầu, mang ruộng về nhà? Làm thế nào để mang?” Giang lão đại tuổi lớn hơn, so với các huynh đệ khác đều sẽ thực tế hơn. Từ lúc cha của hắn mất đi, hắn cũng có dụng tâm hơn, vì vậy mấy huynh đệ này, chỉ có hắn là có cảm tình với thổ địa nhất. Càng huống hồ rằng đứa ngoại tôn này lại biết nội tình bên trong, nên không cho rằng cô đang nói đùa.

“Giống như trồng hoa, chúng ta làm một cái khung lớn, cho bùn ở ruộng vào, cho nước vào, khi nhiệt độ thích hợp, không phải là mạ đã có thể nảy mầm được rồi sao? Đợi sau khi thời tiết ấm lên, chúng ta có thể trực tiếp trồng xuống rồi. Không phải là giống nhau sau?” Tô Thiến Ly mở to hai mắt, nháy mắt tinh nghịch nhìn Giang lão đại.

Trong phòng không phải những người dốt nát, sau khi nghe xong trong đầu cũng nghĩ đến một lượt, đều cảm thấy đây là một chủ ý hay.

“Nha đầu, sao con lại nghĩ ra cách này?” Mấy ngày nay người trong nhà đều rất lo lắng, một đứa ngoại tôn lo lắng đến miệng cũng nổi mụn rồi, vì vậy mọi người mới không gọi cô đến bàn bạc, ai mà biết cô lại nghĩ ra cách rồi, vì vậy Giang lão nhị rất hiếu kì, bỗng dưng lại có thể nghĩ ra.

“Bởi vì mẫu thân của con.” Tô Thiến Ly mang hết mọi chuyện trước đó kể lại một lượt, khiến cho mọi người đồng thời kinh ngạc, cũng cảm thán cái đầu nhỏ của cô phản ứng nhanh, thông minh như vậy.

From TYT & Cirad

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp