Thiên Vận Quý Nữ Chi Hàn Môn Cẩm Tú

Chương 18: Đại địa hồi xuân


2 năm

trướctiếp

Cách của Tô Thiến Ly được cả hai nhà chấp thuận rồi, tiếp đó là bắt tay vào thực hiện, huynh đệ Giang gia một vài người thì ở lại dọn dẹp trái phòng, Giang lão gia đi tìm thợ mộc để đóng khung gỗ. Năm nay vì Giang gia đã lấy lại hai mẫu ruộng, mà Giang lão gia cũng chẳng cho ai thuê lại nữa, vì thế mà Giang gia năm nay có tổng cộng năm mẫu ruộng. Đất ruộng vốn dĩ có ba mẫu nay lại thêm ba mươi mấy mẫu đất mới được khai hoang, số mạ phải trồng lần này cũng không phải là ít.

Giang lão gia đã đóng hai mươi mấy cái khung gỗ, lại thêm vài chiếc nhỏ khác, vì sợ rằng lúc đó không đủ dùng lại mất công gọi thợ mộc đến lần nữa.

Phụ tử Tô gia cũng muốn thêm hai cái khung nữa, muốn dùng nó để trồng dược liệu. Tô Nam sau khi thấy được sự quả quyết của nhạc phụ, hắn cũng quyết định làm một mảnh đất để trồng dược liệu, dù sao chỗ hậu viện nhà bọn họ cũng lớn, có thể trồng được.

Tô Thiến Ly không phải là người tỏ ra vui nhất đối với quyết định của Tô Nam, mà là Giang thị. Ngày trước trượng phu ở thư trai trong thành làm tọa quán(trợ giảng), mỗi tháng chỉ được về nhà ba lần, có những khi thậm chí chỉ có hai lần mà thôi. Nhưng từ lúc trượng phu nói muốn mở một vườn thuốc, hắn liền thôi việc ở thư trai rồi, không cần phải đi làm xa nhà nữa rồi.

Trượng phu và con đều ở nhà, ngày nào trên gương mặt của Giang thị cũng nở nụ cười, vẻ hạnh phúc từ trong đáy mắt như muốn trực trào dâng. Nấu những món ăn ngon khác nhau cho người trong nhà, công việc thêu thùa rõ ràng là cũng làm nhanh hơn nhiều, vẫn còn có thời gian để chăm lo cho những việc khác trong cuộc sống. Tô Thiến Ly cũng nhìn ra được tinh thần của nàng tốt lên rất nhiều, liền lén lút dùng mắt biểu lộ tình cảm. Quả nhiên so với ngày trước thì điềm tĩnh và mạnh mẽ hơn rất nhiều. Xem ra điểm mấu chốt trong căn bệnh của mẫu thân chính là tâm bệnh. Sợ hãi quá độ khiến cho nàng ấy không có cảm giác an toàn. Trải nghiệm quá đau đớn khiến cho nàng ấy lựa chọn sự quên lãng.

Đã không phải là căn bệnh thật sự, vậy thì chẳng có thuốc nào chữa được. Gọi là tâm bệnh thì phải có “tâm dược”. Nàng ấy đều không biết rằng đã sảy ra chuyện gì, thì làm thế nào có thể bốc thuốc đúng bệnh được đây. Dù rằng, mẫu thân chỉ muốn có tiểu phụ thân ở bên cạnh, không phải chịu đựng sợ hãi, không gặp người lạ. Mẫu thân với những người bình thường khác không có điểm gì khác biệt, nhưng mẫu thân luôn như chim hoàng yến – một loài chim quý, nàng ấy không thể cả đời này tất bật bốn phương, cuộc đời nàng ấy nên có được những thứ tốt đẹp và nhiều màu sắc hơn.

Tô Thiến Ly nhìn nụ cười của mẫu thân, cảm thấy vui nhưng đồng thời cũng đau lòng, hơn nữa lại bất lực, cô có kiến thức y thuật, nhưng không thể chữa được cho người thân yêu nhất của mình. Ngày trước, phụ thân cũng như vậy, bây giờ mẫu thân lại cũng như vậy nữa ư?

“Ly Nhi đang nghĩ gì vậy?” Tô Nam ngẩng đầu nhìn nữ nhi, một sự hiu quạnh mang chút thần sắc đau đớn, lập tức bỏ cuốc xuống, chạy đến bên nữ nhi, đưa tay xoa đầu cô. “Cha, con cảm thấy bản thân mình thật sự vô dụng, bản thân có y thuật, nhưng không chữa được cho người thân yêu nhất.” Nhìn vào đôi mắt lo âu, ưu sầu, khoé mũi Tô Thiến Ly cay cay, suy nghĩ trong lòng cứ thế mà nói ra.

“Ly Nhi của ta sao lại vô dụng chứ. Lần đó, Đại cữu của con không phải là do con cứu sao? Thậm chí mẫu thân của con, bệnh của nàng ấy là ở trong lòng chứ không phải là trên thân thể. Cái cần thiết là thời cơ, đứa trẻ ngốc, đừng nghĩ linh tinh nữa, mau cho hạt giống xuống đi, nếu không cái chồi này sẽ héo mất.” Tô Nam không muốn nhìn thấy dáng vẻ không có sức sống của nữ nhi, an ủi vài câu rồi chuyển sang chuyện khác.

“Có điều những hạt giống này sao ta lại chưa từng nhìn qua lần nào, hình như là lão gia con mua về.” Cái mà nhạc phụ mua về đều là những gói nhỏ, nhưng những cái gói này, hạt giống đều không giống nhau, những cái lặt vặt cũng không ít, mà cũng không nhiều, chỉ có một hai hạt.

“Cha, đây là con tìm về từ trên núi, đây là giống sâm hoang dã, đây là tam thất, đây là nghệ tây, còn đây là địa hoàng. Chỗ dược liệu này đều rất khó tìm, ở trên núi không có nhiều, liền ngắt lấy hạt giống mang về trồng.” Tô Thiến Ly quả nhiên di chuyển sự chú ý rồi, một khi nhắc đến lược liệu, trong đôi mắt nhỏ kia liền sáng lên.

“Tiểu phụ thân, con ở trên núi tiểu hương sơn tìm về được một củ tam thất, năm nay đã trưởng thành rồi, đến lúc đó chúng ta cùng đào nó về, con chế thành thuốc rồi bán đi, chúng ta chắc chắc sẽ kiếm được một khoản lớn.” Tô Thiến Ly từ sau khi nhìn thấy tiểu phụ thân ngồi trong thư phòng chép bản thảo, mới chợt nhận ra, cô chỉ quan tâm đến việc ngày ngày tiểu phụ thân ở nhà khiến mẫu thân vui vẻ. Vườn thuốc của cô có người giúp đỡ rồi, liền quên mất rằng tiểu phụ thân đã từ bỏ công việc ở thư trai, tương đương với việc không có nguồn thu nhập nữa rồi.

Tiểu phụ thân của cô kiêu hãnh như vậy, nhất định không dùng tiền mà mẫu thân nhờ vào việc thêu thùa mà kiếm ra. Phụ thân vì kiếm ra nhiều tiền hơn mà đêm đến lại bắt đầu chép sách.

“Con còn biết chế tạo thuốc?” Tô Nam kinh ngạc, không ngờ Ly Nhi còn biết chế tạo thuốc. Phải biết là ở dược đường bình thường sẽ không có người dạy chế tạo thuốc, chỉ có ở các dược đường lớn mới có. Hơn nữa đều là dành cả đời để chế tạo thuốc, cũng chính là kí khế ước bán thân rồi, cho dù có đỏ mắt cũng không thể bỏ đi.

“Ha ha, con chỉ biết đơn giản thôi, phức tạp quá thì cũng không biết.” Nhưng Tô Thiến Ly không biết rằng, cái mà nàng cho là đơn giản, đối với những người ở đây mà mà nói thì đã là độ cao không thể với tới rồi.

Hiện tại, Tô Nam cũng không nghĩ đến điểm này, vẫn thật sự cho rằng nữ nhi chỉ biết chút chút. Đến sau khi nữ nhi làm ra loại thuốc trị thương do đao kiếm gây ra mà nàng cho là đơn giản, mới ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm.

“Nha đầu, phải qua mấy hôm nữa trời mới ấm lên, bây giờ con gieo hạt giống không phải là sẽ chết cóng hết sao?” Giang lão gia nghe thấy tiếng Tô Thiến Ly từ bên kia mới biết hai phụ tử họ cứ như thế mà gieo hạt giống trồng dược liệu, vội vàng chạy đến hỏi, tiện hỏi có cần sự giúp đỡ không.

“Lão gia, dược liệu này không giống với lương thực, dược liệu có loại phải trời lạnh mới trồng được, còn những cái kia không thể trồng được, đều phải trồng ở trong phòng.” Tô Thiến Ly dừng chủ đề của hai phụ tử lại, ngẩng đầu lên nhìn Giang lão gia đang đi đến. Không phải là cảm thấy chuyện bọn họ kiếm tiền không thể cho lão gia biết, mà là bây giờ mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, không cần thiết phải nói.

“Là như vậy sao, để ta đến làm, nha đầu đứng bên cạnh nói cho ta biết là được rồi.” Sự cưng chiều và sủng ái mà Giang lão gia dành cho Tô Thiến Ly không phải chỉ là nói mồm, mà đã làm bằng hành động.

Có những lúc người làm cha như Tô Nam cũng cảm thấy hổ thẹn.

“Cảm ơn lão gia.” Tô Thiến Ly không hề giả bộ, trực tiếp nhường chỗ, dạy người làm thế nào có thể gieo hạt, lấp bao nhiêu đất, hạt giống không nhiều, trồng hai ngày là đã xong rồi, số còn lại phải chờ trời ấm lên mới có thể trồng được.

Sau hơn nửa tháng, đại địa hồi xuân, Tô Thiến Ly cuối cùng cũng thoát khỏi hình dạng quả cầu rồi, đổi sang áo hai lớp, cùng với cha trồng nốt nửa vườn thuốc còn lại. Hai phụ tử lại đến Giang gia hỏi có cần giúp đỡ gì không?

Huynh đệ nhà Giang gia khoảng thời gian này luôn bận rộn với công việc của cây giống ở trái phòng, không làm thế nào để gặp mặt ngoại tôn nữ được. Trong nháy mắt nhìn thấy cái áo hai lớp nhỏ bằng vải bố cũ, ống quần dùng miếng vải bố quấn lại, trên đầu còn quấn một chiếc khăn màu xanh, cả người cô ăn vận thành cô gái nông dân, náo loạn nơi đó, cuối cùng thì cười lên vui vẻ.

“Nha đầu, là ai ăn vận cho con thành ra như vậy?” Giang lão nhị cười lên khoa trương, tuỳ ý nói, đáy mắt tràn đầy ý cười.

“Đẹp, nha đầu nhà chúng ta rất đẹp, ăn vận thế nào cũng rất đẹp.” Giang lão đại nghiêng người dựa vào giường, nhìn Tô Thiến Ly mà khen.

“Nha đầu à, bây giờ là vụ xuân, việc đồng bận rộn, con đi cùng chỉ sợ lão gia và cữu cữu không để ý con được, chi bằng con ở nhà cùng ngoại tổ mẫu nấu cơm, hoặc là nói chuyện cùng Đại cữu cũng được, đợi lão gia và cữu cữu hết bận ta sẽ cho họ đưa con đi chơi, được không?” Kiều thị cảm thấy dáng vẻ của tôn nữ rất đáng yêu, chỉ là bây giờ rất bận, để tôn nữ ra ngoài thì không chăm sóc được, liền nghĩ để cô ở nhà.

“Lão gia, không sao, con cũng đi, con phụ trách trông tỷ tỷ, sẽ không để tỉ ngã xuống ruộng đâu.” Tiểu Vân Tiêu bỗng nhiên từ phía sau chạy ra, đảm bảo.

“Đi, tỉ còn cần đệ trông? Tỉ không trông đệ là sai rồi.” Tô Thiến Ly có chút lúng túng, cô lớn như vậy rồi còn có thể ngã xuống ruộng ư? Cô không hề biết, nguyên chủ ngày trước quả thực là đã từng ngã, vì vậy Tiểu Vân Tiêu mới nói câu đó.

“Không sao, nha đầu muốn đi, vậy thì đi đi, thuận tiện chỉ cho lão gia trồng mạ.” Ở chỗ Giang lão gia, chỉ cần Tô Thiến Ly nói thì sẽ không từ chối, một khi ông ấy mở lời, Kiều thị liền không nói gì nữa.

Thực ra Tô Nam đưa nữ nhi đến đây cũng là vì lí do này. Phương pháp trồng mạ hiện tại vốn dĩ là do Ly Nhi nghĩ ra. Cho dù lúc ở nhà, nữ nhi cũng đã nói qua với hắn cách trồng một lần, khoảng cách là bao nhiêu, nhưng thao tác thế nào thì hắn chưa làm lần nào, vì vậy mới nghĩ nếu như có vấn đề, Ly Nhi có thể kịp thời nhắc nhở, không đến mức sau đó phải làm lại.

From TYT & Cirad

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp