Tôi, Còn Có Thể Cứu Vớt Chút Nào Nữa Không

Chương 7


2 năm

trướctiếp

Phó Hàn Chu không để ý tới Tô Vân Cảnh.

“Bánh rau chiên để lâu sẽ ỉu mất đấy, không giòn nữa.” Tô Vân Cảnh giục cậu nhanh ăn cơm.

Bánh rau chiên là đồ ăn vặt miền Nam, trộn củ cải thái sợi và hành băm, viên thành bánh rồi lăn qua bột mì, thả vào dầu sôi chiên đến khi vàng ruộm.

Trừ mùi bánh rán còn thơm mùi hành lá, trẻ con đều rất thích ăn.

Phó Hàn Chu mím môi, trên gương mặt chưa hết nét trẻ con đầy sự lạnh nhạt.

Cậu không tin có người trên thế giới này thật lòng tốt với mình.

Huống chi người này còn không biết từ đâu chui ra nữa.

Cậu không cần bạn bè, Phó Hàn Chu lạnh lùng nghĩ như vậy.

Tô Vân Cảnh cầm một chiếc bánh rau chiên lên, đưa tới bên miệng Phó Hàn Chu: “Ăn thử xem, thơm lắm đấy!’

Rõ ràng là Phó Hàn Chu không muốn chạm vào, nhưng không hiểu sao, ma xui quỷ khiến há miệng cắn một miếng.

Đúng là rất thơm, còn giòn nữa.

Thấy cậu đã ăn, Tô Vân Cảnh mỉm cười đặt bánh vào tay cậu.

“Cái này nhiều dầu quá, ăn dễ bị ngấy, cậu có thể ăn thử dưa chua mẹ tôi muối, chua chua thanh thanh.”

Tô Vân Cảnh kéo đĩa dưa chua đến trước mặt Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu vẫn im lặng.

Mãi một lúc lâu sau, cậu mới bình tĩnh nhìn Tô Vân Cảnh bên cạnh: “Sao lại muốn làm bạn với tôi?”

Tô Vân Cảnh nhìn đôi mắt thâm trầm quá mức nhưng vẫn xinh đẹp kia, trong lòng thầm nghĩ, dù có trưởng thành đến đâu thì cũng vẫn là một đứa bé bảy tuổi mà thôi.

Trẻ con đều rất mẫn cảm.

Bọn họ cần sự quan tâm, cần hoàn cảnh trưởng thành tốt đẹp.

Phó Hàn Chu trưởng thành sớm như vậy cũng là một biểu hiện của sự thiếu cảm giác an toàn.

Tô Vân Cảnh nâng tay sờ đầu cậu ấy, dùng gương mặt non nớt của đứa trẻ tám tuổi nói ra lời già dặn như người từng trải.

“Không có lý do gì cả, nếu bắt buộc phải nói ra cái cớ thì là chúng ta có duyên thôi.”

Trên đời này nhiều người chết vì tai nạn xe cộ như thế, vậy mà chỉ có cậu được hệ thống lựa chọn gửi tới bên cạnh Phó Hàn Chu mà thôi.

Tô Vân Cảnh cảm thấy đây chính là duyên phận.

Phó Hàn Chu vẫn không thích người ta chạm vào mình, vỗ bay tay của Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh nhìn dấu bàn tay đỏ ửng trên mu tay mình.

Ờm, được rồi, nhân cách cool ngầu định sẵn sừng sững không ngã.

Sau đó Phó Hàn Chu không thèm nói thêm gì nữa, cầm bánh rau chiên lên, yên lặng ăn.

Cho Phó Hàn Chu ăn no xong, Tô Vân Cảnh thỏa mãn về nhà.

Phó Hàn Chu nhìn theo bóng Tô Vân Cảnh đi xa, mặt trời dần lặn xuống nơi chân núi, gương mặt xinh đẹp non nớt của cậu dần bị bao phủ bởi bóng đêm.

Ở đằng xa, nhà nhà lục tục lên đèn, chiếu rọi lên gương mặt tĩnh lặng của Phó Hàn Chu, làm người ta không đoán ra cậu đang suy nghĩ cái gì.

Gần đến hè, thời tiết ngày càng oi bức, túi rác trong nhà cần đi đổ mỗi ngày.

Đặc biệt là rác trong phòng bếp, một ngày không đem đổ sẽ dẫn tới rất nhiều côn trùng nhỏ.

Tống Văn Thiến đi ngang qua phòng bếp, thấy túi rác đã được thay mới rồi.

“Dạo này biểu hiện tốt lắm nha lão Lục.” Cô vui vẻ trêu chọc ông chồng đang nằm xem tivi trên sô pha.

Lục Đào buồn bực ngước lên: “Biểu hiện tốt gì cơ?”

“Còn chủ động dọn dẹp túi rác trong nhà. Không tồi đâu, cần tiếp tục phát huy, thưởng anh một cốc nước mơ này.”

Lục Đào không hiểu ra sao: “Anh có đổ rác đâu?”

“Không phải anh đổi à?” Tống Văn Thiến sửng sốt: “Thế ai làm?”

“Không phải em, cũng không phải anh thì chính là con trai chứ ai.” Lục Đào liếc phòng ngủ Tô Vân Cảnh: “Con trai đâu?”

Vừa nói xong, Tô Vân Cảnh cầm chìa khóa đẩy cửa vào nhà.

Cậu đổi dép lê, thấy ba mẹ nguyên chủ đều ở phòng khách thì lên tiếng chào hỏi.

“Cục cưng của mẹ về rồi, con khát không? Mẹ rót nước mơ cho con này.”

Tống Văn Thiến thuận tay lấy cốc nước Lục Đào đang cầm đưa cho Tô Vân Cảnh.

Lục Đào: “Không phải pha cho anh à?”

Tống Văn Thiến quay đầu lườm chồng: “Con trai em còn biết vứt rác cho em đây này. Anh nhìn anh xem, vừa tan làm là đã nằm sõng soài trên sô pha, cứ như ông lớn ấy.”

Lục Đào tự biết đuối lý, không dám tiếp tục tìm mắng nữa.

Tống Văn Thiến hừ lạnh một tiếng, không quan tâm tới Lục Đào nữa.

Cô quay sang nhìn Tô Vân Cảnh, dịu dàng nói: “Mấy hôm nay con đều đi đổ rác à?”

“Vâng, con muốn ra ngoài chơi nên thuận đường mang rác đi vứt.”

Từ góc độ tình cảm thì Tô Vân Cảnh và người nhà này không có quan hệ gì cả, bảo cậu ăn không uống không thì rất xấu hổ, cho nên làm vài chuyện trong khả năng mới cảm thấy an tâm.

“Mẹ biết ngay là ba con không chăm chỉ như thế mà, vẫn là con trai mẹ tốt nhất.” Tống Văn Thiến nâng mặt Tô Vân Cảnh lên hôn chụt chụt mấy cái.

Tô Vân Cảnh: “...”

Là một người trưởng thành, cậu vẫn không thích ứng nổi với thân phận trẻ con của mình.

Tô Vân Cảnh cố nặn ra một nụ cười ngây thơ: “Mẹ, tối mai con muốn ăn xương sườn, có được không ạ?”

Từ sau ngày hôm đó, Phó Hàn Chu không từ chối Tô Vân Cảnh nữa.

Cậu cảm thấy đây là một khởi đầu tốt, cho nên muốn bồi bổ lại toàn bộ cơ thể thiếu dinh dưỡng do bữa đói bữa no của Phó Hàn Chu.

“Có gì không được? Con mẹ muốn ăn gì đều được cả, con muốn ăn trăng trên trời mẹ cũng hái xuống hầm cho con ăn.”

Tống Văn Thiến xoa nhẹ đầu Tô Vân Cảnh, thấy đầu cậu đầy mồ hôi thì nói: “Đi nào, mẹ dẫn con đi tắm.”

“... Hôm nay vẫn để ba tắm cho con đi ạ.”

Tống Văn Thiến không nghĩ nhiều, quay đầu gọi người trên sô pha: “Lục Đào, nghe thấy chưa? Con trai muốn anh tắm cho này.”

Người đàn ông trên sô pha nhúc nhích: “Anh đến ngay đây.”

Sau tiết học cuối ngày thứ Tư, chủ nhiệm lớp Tô Vân Cảnh phát cho mỗi học trò trong lớp một tờ A4 to.

“Đưa cái này về cho ba mẹ xem, các em tuyệt đối không được đánh mất đâu đấy, nhất định phải đưa về cho ba mẹ xem nội dung bên trong.”

Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng dặn đi dặn lại: “Nhớ kỹ chưa?”

“Nhớ - kỹ - rồi - ạ!”

Đám trẻ con đồng thanh hô to.

Tô Vân Cảnh cúi đầu nhìn thử, là một phong thư gửi phụ huynh.

Thời đại này rất thích xây dựng đạo đức kiểu mẫu, thường xuyên hô hào bình chọn cái gì mà “Mười người gây cảm động nhất toàn Hoa Hạ”, rồi “Mười chiến sĩ thi đua xuất sắc nhất toàn quốc” vân vân.

Trừ bầu chọn cả nước, các tỉnh thành và thị trấn cũng sẽ tiến hành bầu chọn đạo đức kiểu mẫu.

Trường học gửi phong thư này cho phụ huynh cũng là vì hiệu trưởng trường tham gia bầu chọn “mười người gây cảm động” cấp thị trấn.

Mục đích của phong thư này cũng vì kiếm đầu phiếu thôi, hy vọng các bậc phụ huynh khuyến khích người xung quanh bầu cho hiệu trưởng.

Vì lần bầu chọn này, đài truyền hình thị trấn còn dành riêng ra một tiết mục mới, chuyên đưa tin tức, câu chuyện của những ứng cử viên trong danh sách bình bầu.

Tô Vân Cảnh nhìn thấy phong ‘thư’ này thì bắt đầu sinh ra tâm tư khác.

Từ khi biết hiệu trưởng tham gia bầu chọn mười người gây cảm động, Tô Vân Cảnh bắt đầu để ý tới tung tích của hiệu trưởng.

Cuối cùng, trong giờ học của hôm nào đó, cậu thấy hiệu trưởng Vương lâu ngày không xuất hiện.

Tuần này hiệu trưởng Vương vẫn luôn bận rộn họp hành bên phòng giáo dục, đồng thời còn tất bật chuẩn bị bình chọn ‘mười người gây cảm động’ nên luôn không xuất hiện trong trường.

“Thầy Vương.”

Vừa cúp điện thoại của bên phòng giáo dục của huyện, hiệu trưởng Vương đang định về văn phòng thì lại nghe có người gọi sau lưng.

Hiệu trưởng Vương quay đầu, thấy một đứa bé trai khoảng tám, chín tuổi, mặc đồng phục trường, trên cổ đeo khăn quàng đỏ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hai ngày nay trời rất nóng, gương mặt đứa bé đỏ bừng lên, càng tôn lên đôi mắt đen sáng ngời, long lanh như tẩm nước vậy.

Thấy bé trai có chuyện muốn nói, hiệu trưởng Vương dịu giọng hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Tô Vân Cảnh nén xuống cảm giác mất tự nhiên trong lòng, dùng cách nói chuyện của trẻ con nghiêm trang tỏ vẻ dễ thương.

“Em nghe ba nói thầy rất giỏi, sắp được lên tivi nữa.”

“Gần nhà em có một trại trẻ mồ côi tên là Hân Vinh, bên trong có rất nhiều bạn nhỏ không ba không mẹ. Nghe nói bọn họ cần người quyên tặng thì mới có đồ dùng.”

“Thầy Vương, khi nào thầy lên tivi có thể nói với mọi người rằng cô nhi viện Hân Vinh có rất nhiều trẻ con muốn có cặp sách, hộp bút, sổ vẽ, bút màu với truyện cổ tích được không ạ?”

Tô Vân Cảnh hy vọng hiệu trưởng Vương có thể nhân thời điểm đặc thù này làm một hoạt động quyên tặng cho cô nhi viện.

Hiệu trưởng Vương cần làm phong phú lý lịch của mình, cô nhi viện có thể đem lại ích lợi thực tế.

Tô Vân Cảnh cảm thấy đây là hoạt động hai bên cùng có lợi.

Thấy gương mặt ‘hồn nhiên’ của Tô Vân Cảnh, hiệu trưởng Vương rơi vào trầm tư.

Dự án ‘Mười người gây cảm động’ sẽ để đài truyền hình đến quay chụp một kì tin tức cho người được đề cử.

Hiệu trưởng Vương vốn định quay tại trường học, nhưng nghe Tô Vân Cảnh nhắc nhở như vậy ông ta đã đổi ý, quyết định tổ chức quyên góp từ thiện trong trường.

Hôm đài truyền hình đến phỏng vấn, ông ta còn có thể dẫn mấy học trò lớn một chút đi cô nhi viện làm công ích.

Cần phải báo với bên cô nhi viện trước mới được.

Viện trưởng cô nhi viện nghe nói hiệu trưởng Vương muốn quyên tặng, hơn nữa rất có thể sẽ có đài truyền hình đến quay phim thì bắt đầu tổ chức người tổng vệ sinh.

Biết cô nhi viện bị chuột hoành hành, bà ấy còn gọi một đội diệt chuột không chuyên đến, ầm ĩ gà bay chó sủa nguyên một ngày.

Lúc Tô Vân Cảnh đến đưa cơm cho Phó Hàn Chu thì trong cô nhi viện náo nhiệt vô cùng, đám trẻ con đều vui phát điên.

Chỉ có Phó Hàn Chu vẫn khép mi ngồi một mình dưới tán cây, lông mi dài hơi cong nhiễm một vạt nắng chiều ấm áp.

Chỉ là đôi mắt kia lại âm trầm bình tĩnh, mang theo sự lạnh lùng không hợp lứa tuổi, hoàn toàn tách khỏi không khí náo nhiệt của cô nhi viện, tách ra thành hai thế giới.

Mãi tới khi thấy Tô Vân Cảnh bưng đồ ăn chạy đến, Phó Hàn Chu mới lộ ra chút hơi thở của người sống.

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp