Tôi, Còn Có Thể Cứu Vớt Chút Nào Nữa Không

Chương 1


2 năm

trướctiếp

Thì, rất bất ngờ.

Cậu xuyên sách rồi.

Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tình cảm tên là “Ánh sao lấp lánh”.

Tô Vân Cảnh chưa từng đọc cuốn tiểu thuyết này. Sau khi xuyên vào, tiểu thuyết hệ thống mới nhét nội dung vào đầu cậu.

Nghe nói, trong tiểu thuyết tình cảm dành cho nữ sinh, nam chính là để nữ chính yêu còn nam phụ là để độc giả yêu.

Cuốn tiểu thuyết “Ánh sao lấp lánh” này có một nam phụ đẹp trai biến thái khiến tâm, can, tỳ, phế, thận của độc giả đều đau tên là Phó Hàn Chu.

Nhiệm vụ khi xuyên vào sách lần này của Tô Vân Cảnh là sưởi ấm Phó Hàn Chu.

Hệ thống: “Hi vọng ký chủ có thể khiến Phó Hàn Chu cảm nhận được rằng, thế giới này có tình cảm thật lòng, có tình yêu thật lòng, còn có một Tô Vân Cảnh.”

Tô Vân Cảnh: …

Sao cậu lại cảm giác câu này cứ là lạ.

Trước khi không hiểu sao lại bị hệ thống kéo vào cuốn tiểu thuyết này, Tô Vân Cảnh đã vì bị tai nạn xe cộ mà chết rồi.

Có thể đi vào trong tiểu thuyết, dùng một cách khác để kéo dài sinh mạng, Tô Vân Cảnh ngẫm lại thấy cũng đáng, nên đồng ý nhiệm vụ này.

Vận mệnh của Phó Hàn Chu trong tiểu thuyết rất thảm. Lúc mẹ cậu mang thai cậu thì trở mặt với bố cậu, một mình sinh hạ cậu.

Mẹ ruột của Phó Hàn Chu bị di truyền bệnh tâm thần, tình trạng bệnh lúc tốt lúc xấu, thường xuyên đánh chửi Phó Hàn Chu.

Lại thêm Phó Hàn Chu bị di truyền bệnh tâm thần, vì thế tính cách cố chấp một cách vặn vẹo.

Tới tận khi gặp nữ chính của quyển sách này, giống như chó bị đeo xích vậy, từ chó dại biến thành chú chó trung thành.

Kiểu nhân vật mỹ - cường thảm lại còn là như này, rất hút fans.

Đến cả một người đàn ông trưởng thành như Tô Vân Cảnh cũng thấy cậu rất thảm.

Mà tên nhóc bệnh kiều này bây giờ mới bảy tuổi.

Hệ thống đưa Tô Vân Cảnh về lúc Phó Hàn Chu còn bé.

Phải giáo dục về tình yêu từ lúc còn bé, chuyện này không có vấn đề gì.

Vấn đề ở chỗ hệ thống biến Tô Vân Cảnh thành một bé con tám tuổi.

Đau trứng quá!

Nhìn bé trai môi hồng răng trắng cách đó không xa, lông mày Tô Vân Cảnh nheo lại.

Đây chính là mục tiêu của cậu, nhóc bệnh kiều Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu ngồi dưới bóng cây râm mát.

Ánh nắng vàng rực rỡ bị bóng cây hòe trăm tuổi cắt thành trăm ngàn mảnh vụn, rải rác trên người Phó Hàn Chu.

Bộ quần áo cũ kỹ trên người cũng không che được vẻ ngoài xuất sắc của cậu nhóc, phấn điêu ngọc trác, còn thanh tú xinh xắn hơn cả bé gái.

Hai tháng trước, mẹ của Phó Hàn Chu vì bệnh tình trở nặng, tinh thần không chịu nổi sự tra tấn mà nhảy lầu.

Sau khi bà mất, Phó Hàn Chu được đưa đến cô nhi viện.

Hệ thống sắp xếp thân phận mới cho Tô Vân Cảnh cực kỳ khéo léo, nhà của cậu ở trong khu tập thể cũ đối diện cô nhi viện.

Chỉ xét về vị trí địa lý, Tô Vân Cảnh chiếm ưu thế rất lớn.

Các bạn nhỏ khác ở cô nhi viện thì chơi cầu trượt trong sân chơi, chỉ có một mình Phó Hàn Chu ngồi dưới bóng cây vẽ tranh.

Thấy Phó Hàn Chu lạc lõng, Tô Vân Cảnh tiến tới.

Một cánh tay nhỏ đột nhiên giơ viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ ra trước mặt.

Phó Hàn Chu ngước mắt lên.

Nhìn từ khoảng cách gần như vậy, Tô Vân Cảnh mới phát hiện cậu nhóc này thật sự rất đẹp.

Ngũ quan là kiểu đẹp đến mức tinh xảo, như một khối ngọc nhẵn mịn được tơ lụa bao bọc.

Xuất phát từ niềm yêu thích với cái đẹp, nụ cười của Tô Vân Cảnh càng ôn hòa và thân thiện hơn.

Cậu hỏi: “Ăn kẹo không?”

Phó Hàn Chu nhìn Tô Vân Cảnh, trong đôi mắt đen như mực chứa đầy sự lạnh lùng.

Cậu nhóc cầm lấy viên kẹo sữa trong tay Tô Vân Cảnh rồi vứt đi.

Tô Vân Cảnh: ???

Phó Hàn Chu vứt kẹo đi rồi cúi đầu tiếp tục vẽ tranh, không hề muốn để ý tới Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh chưa bao giờ kết thân với trẻ con, phản ứng của Phó Hàn Chu nằm ngoài dự đoán của cậu, khiến cậu ngơ ngác một lúc.

Nghĩ tới quá trình trưởng thành của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh cảm thấy chuyện này hơi khó xử lý.

Cầm viên kẹo sữa dưới đất lên, Tô Vân Cảnh hỏi Phó Hàn Chu: “Cậu thích ăn kẹo không?”

Phó Hàn Chu không để ý cậu.

Tô Vân Cảnh không bỏ cuộc: “Cậu tên là gì? Chúng ta có thể làm bạn với nhau.”

Mí mắt Phó Hàn Chu vẫn chẳng thèm nhấc lên.

Cậu nhóc rất gầy, cái cổ trắng như tuyết lộ ra, mảnh khảnh đến mức chỉ một cánh tay là có thể vặn gãy.

Tô Vân Cảnh nhìn tầng lông tơ sau gáy Phó Hàn Chu, bỗng chốc nội tâm rất phức tạp

“Minh Minh, về nhà thôi.” Từ xa, một người phụ nữ xinh đẹp gọi Tô Vân Cảnh.

Đó là mẹ của nguyên chủ, tên là Tống Văn Thiến.

Hôm nay hai mẹ con cậu đến cô nhi viện để quyên tặng quần áo cũ.

Tô Vân Cảnh kết bạn thất bại, chỉ có thể quay về, sắp xếp lại kế hoạch.

Ngày thứ hai tan học xong, dưới sự giám sát của Tống Văn Thiến, Tô Vân Cảnh làm xong hết bài tập về nhà của lớp một.

Tô Vân Cảnh dùng âm thanh non nớt vẫn chưa quen lắm nói: “Mẹ ơi, con muốn đi chơi một lúc.”

Thân thể của nguyên chủ cực kỳ không tốt, một năm ba trăm sáu lăm ngày thì có đến một phần ba thời gian ở trong bệnh viện.

Thấy Tô Vân Cảnh muốn ra ngoài chơi, Tống Văn Thiến từ trong bếp đi ra.

“Mẹ mở ti vi cho con, tìm một bộ phim hoạt hình được không?” Tống Văn Thiến hỏi cậu.

“Con không chạy lung tung đâu, con chỉ muốn đi chơi với bạn nhỏ dưới lầu một tí, chỉ một tí tẹo thôi.”

“Vậy, vậy nếu không khỏe thì nhanh về nhà nhé.”

“Dạ.”

Tô Vân Cảnh cầm một miếng bánh gato tới cô nhi viện tìm Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu vẫn lẻ loi ngồi dưới bóng cây vẽ tranh, không chơi với các bạn nhỏ khác, cũng không nói chuyện với họ.

Tô Vân Cảnh trước tiên tới khu cầu trượt, đi một vòng phát kẹo cho các bạn nhỏ khác đồng thời hỏi thăm tình hình của Phó Hàn Chu.

Đứa bé lớn nhất ở đây cũng mười tuổi rồi, có thể nói chuyện bình thường với người lớn.

Tô Vân Cảnh nghe đứa nhóc mười tuổi đó ba hoa.

Phó Hàn Chu ở trong cô nhi viện này rất không ổn. Cậu nhóc tới đây hai tháng mà không có không có một đứa bé nào thích cậu. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tô Vân Cảnh thở dài, cậu nhóc lớn lên trong hoàn cảnh thế này chẳng trách gai nhọn mọc khắp người.

Phó Hàn Chu đang vẽ tranh bỗng cảm thấy một tia nắng rơi trên giấy vẽ.

Nói là giấy vẽ nhưng thực ra là vở viết của học sinh.

Trên đó đã viết đầy chữ, vậy nên giáo viên trong cô nhi viện mới cho Phó Hàn Chu, để cậu vẽ ở mặt sau.

Bút màu nước là Phó Hàn Chu tự đem từ nhà tới, rất nhiều màu đã không thể dùng được nữa.

Phó Hàn Chu ngẩng đầu liền thấy cậu nhóc hôm qua cho nhóc kẹo.

“Cậu ăn bánh gato không?” Tô Vân Cảnh hỏi.

Phó Hàn Chu vẫn lạnh lùng như hôm qua, tiếp tục vẽ tranh, không để ý tới Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh xé bọc chân không của bánh gato ra.

Bên trong là một miếng bánh bông lan, bên trong kẹp chút bơ.

Tô Vân Cảnh bẻ một miếng, cậu dụ dỗ nói: “Ngọt lắm, cũng thơm nữa, cậu ăn không?”

Mùi thơm thoang thoảng của sữa bay ra.

Tô Vân Cảnh thấy rõ lông mi cong dài của Phó Hàn Chu run lên một cái.

Cậu nhóc có lẽ đói rồi.

Tô Vân Cảnh nghe mấy đứa nhỏ khác nói quy định ăn cơm của cô nhi viện là tới trước được trước.

Mà Phó Hàn Chu thì không nhiệt tình ăn cơm, lúc nào cũng là người ăn cuối, đồ ăn còn thừa chẳng được bao nhiêu.

“Cho cậu này.” Tô Vân Cảnh đưa miếng bánh gato tới trước mặt Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu lạnh lùng đẩy cánh tay của Tô Vân Cảnh ra.

Phó Hàn Chu tuy người nhỏ nhưng sức không nhỏ. Mu bàn tay Tô Vân Cảnh lập tức ửng đỏ.

Cậu nhất thời không phản ứng kịp liền buông tay, bánh gato lập tức rơi xuống đất.

Bánh gato trắng muốt lăn một vòng, dính không ít đất bên trên.

Tô Vân Cảnh nhìn dấu tay trên cánh tay mình mà không khỏi cảm thán một câu.

Quả nhiên là một tên bệnh kiều tương lai, mới bảy tuổi đã khó xử lý như vậy rồi.

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp