Tôi, Còn Có Thể Cứu Vớt Chút Nào Nữa Không

Chương 6


2 năm

trướctiếp

Lúc ngẩng đầu, Phó Hàn Chu đã đè lại ác ý trong lòng mình, trong đôi mắt đen nhánh lạnh lùng kia chẳng có lấy chút cảm xúc.

Cậu cũng không lấy ra cây bút chì nhọn hoắt kia.

Lúc Phó Hàn Chu muốn lấy bánh bao súp, Tô Vân Cảnh lại rút tay về: “Trên tay cậu là gì thế?”

Cậu nhìn bàn tay nhỏ của Phó Hàn Chu, trên tay dính không ít bột phấn màu đen, hình như là than đen của bút chì.

Tô Vân Cảnh đã rửa tay trước khi đến rồi, cậu nhón chân lên, nghiêng người về phía trước, đưa bánh bao súp vào miệng Phó Hàn Chu.

“Trên tay cậu có than bút chì, hơi bẩn. Tôi cầm trên tay, cậu cứ ăn đi.”

Phó Hàn Chu thích sạch sẽ, mà tay cậu nhóc đúng là rất bẩn. Nhưng cậu nhóc lại không quá thích người trước mắt này, chỉ là không muốn thằng nhóc béo kia được lợi thôi.

Phó Hàn Chu đưa một tay khác ra, cầm bánh bao súp lên, cắn một miếng.

Bàn tay này đã phải chịu mười mấy cú đánh từ thước, lòng bàn tay vừa đỏ vừa sưng. Phó Hàn Chu đã bị đánh từ khi còn bé xíu, da thịt đã rất rắn chắc, cũng không cảm thấy chút vết thương này có vấn đề gì.

Tô Vân Cảnh nhìn thấy như vậy, không nhịn được mà thở dài, hy vọng cha ruột của Phó Hàn Chu nhanh đến đón cậu nhóc đi, mang đứa trẻ này về nhà, nuôi cho tốt vào.

Đương nhiên, khi có điều kiện kinh tế, Phó Hàn Chu có thể được khám bác sĩ tâm lý.



Phó Hàn Chu hiển nhiên là đói bụng, nhưng cậu vẫn rất kiêu kì, dáng ăn rất tốt.

Tô Vân Cảnh mang theo sáu cái bánh bao súp, Phó Hàn Chu ăn hết, còn uống cạn sạch ly sữa đậu kia.

Hoàn thành nhiệm vụ cho ăn ngày hôm nay, Tô Vân Cảnh cũng không ở lại thêm, cậu ra cửa hàng mua bánh mì và sữa chua, đưa đến cho đứa bé lúc nãy đánh nhau với Phó Hàn Chu.

Đứa bé này cũng là nhóc mập thường hay xin kẹo của Tô Vân Cảnh.

Nhóc mập cũng bị phạt cấm túc, nhưng mà thằng bé không bị đánh nhiều, các dì ở cô nhi viện cũng đánh thằng bé vài cái, nhưng lúc thằng bé vừa xin tha là dừng tay ngay.

Nhóc mập chưa ăn cơm tối, trông thấy Tô Vân Cảnh mà cứ như thấy người thân của mình.

“Sau này cậu đừng ăn hiếp Phó Hàn Chu nữa được không?” Tô Vân Cảnh xé túi bánh mì.

“Tôi không bắt nạt nó, là nó đánh tôi trước.” Nhóc mập nhai bánh mì, lời nói bập bẹ.

“Cậu nói mẹ cậu ấy bị tâm thần, tất nhiên là cậu ấy sẽ giận rồi.”

Cũng không biết là ai truyền ra, hiện tại cả cô nhi viện đều biết về thân thế của Phó Hàn Chu.

Nhóc mập ngẩng đầu, lời nói hùng hồn đầy lý lẽ: “Mẹ của nó vốn dĩ bị tâm thần mà, nghe nói còn hung dữ nữa, cứ đánh nó suốt.”

Tô Vân Cảnh thấy bộ dạng đối phương hợp tình hợp lí, cậu ít nhiều có chút bất đắc dĩ.

Trẻ con tuy rằng ngây thơ, nhưng cũng bởi vì quá mức “ngây thơ chẳng hiểu sự đời”, thành ra mới có những lời nói khiến người khác cực kỳ tổn thương.

Tô Vân Cảnh hỏi thằng bé: “Nếu như có người nói cậu là đứa không có ba không có mẹ, cậu có giận không?”

Nhóc mập không ăn nữa, cánh mũi thằng bé giật giật, mắt đỏ ửng lên.

“Tôi còn lâu mới là đứa không ba không mẹ đâu, mẹ Viện trưởng nói, chỉ có Tề Thiên Đại Thánh mới không ba không mẹ, chỉ có Tề Thiên Đại Thánh mới được sinh ra từ đá.”

Càng nói càng tủi thân, thằng bé dùng tay lau nước mắt, hét lớn: “Tôi được mẹ tôi sinh ra, tôi không phải sinh ra từ đá.”

Tô Vân Cảnh xoa đầu thằng bé: “Cậu xem, cậu cũng cảm thấy những lời này làm người ta tổn thương, cho nên sau này đừng nói những lời này. Nếu không… Tôi không mang kẹo cho cậu nữa đâu.”

Nghe thấy Tô Vân Cảnh đe dọa, nhóc mập ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn cậu một lúc lâu, sau đó mới nói: “Cậu định mai mốt sẽ che chở cho Phó Hàn Chu sao?” Hỏi với vẻ nghiêm túc cực kỳ.

Tô Vân Cảnh: “…”

Đây là tiếng lóng của tụi con nít à?

Tô - lạnh lùng vô tình – Vân Cảnh: “Hừ, đúng là sau này tôi muốn che chở cho cậu ấy đấy, cậu nói cho những bạn nhỏ khác, nếu sau này ai còn ăn hiếp cậu ấy, sau này sẽ không có kẹo ăn đâu.”

Tôi, vị giám đốc lạnh lùng phán câu ‘Trời lạnh rồi, cho nhà họ Vương phá sản đi’, họ Tô này xin thề, sau này mà Phó Hàn Chu còn bị ăn hiếp nữa, cả cái cô nhi viện này sẽ không còn một viên kẹo nào đâu!

Nhóc mập ‘hừ’ một tiếng, cúi đầu hung hăng cắn bánh mì.

“Nghe thấy chưa?” Tô Vân Cảnh chọc vào gương mặt mũm mĩm của thằng bé.

Nhóc mập kiên quyết không cúi đầu trước thế lực hắc ám: “Trừ khi cậu cho tôi thêm một cái xúc xích hun khói nữa, thì tôi sẽ đồng ý với cậu.”

Trong túi Tô Vân Cảnh chính xác là có một cái xúc xích hun khói, nhưng đó là xúc xích hun khói giá rẻ mua cho mèo hoang, trong đó có khá nhiều tinh bột, ăn nhiều thì không tốt cho dạ dày.

“Được, ngày mai tôi mua cho cậu xúc xích Vương Trung Vương nhé.” Tô Vân Cảnh đồng ý ngay.

Nhóc mập lúc này mới vui vẻ ăn bánh mì tiếp.

Tô Vân Cảnh đưa sữa chua cho thằng bé: “Cậu ăn chậm một chút, uống miếng sữa đi.”

“Đại ca à, cậu tốt ghê.” Nhóc mập nhìn Tô Vân Cảnh cảm động vô ngần.

Tô Vân Cảnh: “…” Thật ra cậu chỉ muốn thu nhận một đứa đàn em duy nhất là Phó Hàn Chu thôi.

Nhưng mà nhóc mập cứ muốn làm đàn em của cậu, mở miệng là gọi đại ca, hoàn toàn quỳ dưới những giăm bông, bánh mì, sữa chua của cậu, không có chút giữ giá nào.

Chờ nhóc mập ăn xong, Tô Vân Cảnh mới xin lỗi thằng bé: “Cậu có mẹ đấy, vừa rồi tôi nói bậy nói bạ thôi.”

Nhóc mập nhìn cậu chằm chằm: “Vậy mẹ tôi đang ở đâu?”

“… Ngày mai tôi mang cho cậu hai cây xúc xích Vương Trung Vương nhé.” Vấn đề này ảo diệu quá, cậu thật sự không biết, cho nên cậu bèn tạ lỗi bằng một cây xúc xích hun khói nữa.

“Được.”

“Còn nữa, cậu phải xin lỗi Phó Hàn Chu đi.” Tô Vân Cảnh dùng giọng điệu không cho phép từ chối.

Nhóc mập thấy vẻ mặt cậu nghiêm túc, rầu rĩ cắn miếng bánh mì, đồng ý.



Sau khi dùng hai cây xúc xích Vương Trung Vương như ý xóa đi ý muốn tìm mẹ như nòng nọc con của nhóc mập xong, Tô Vân Cảnh ôm bình giữ nhiệt của mình, chuẩn bị trở về.

Lúc đi ngang phòng tạm giam của Phó Hàn Chu, đụng phải một đôi mắt đen như mực, Tô Vân Cảnh giật mình, linh hồn hai mươi ba tuổi suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi cơ thể tám tuổi này.

Trời má, hù chết người rồi.

Sợ Phó Hàn Chu và nhóc mập lại đánh nhau, các dì trong cô nhi viện không nhốt hai đứa trẻ vào cùng một chỗ, nhưng hai căn phòng cách nhau cũng không xa.

Bị Phó Hàn Chu bắt gặp cậu thu nạp thằng đệ ngay tại chỗ, lại còn là đối thủ của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh cảm giác mình xong đời rồi.

Đây là một đứa bệnh kiều thù dai, lại là một đứa bệnh kiều mềm không ăn mà cứng cũng chê, chỉ ăn phép kích tướng.

Để cậu nhóc biết cậu và nhóc mập qua lại với nhau, nhóc bệnh kiều này có khi cũng sẽ xếp cậu vào hàng ngũ kẻ địch luôn ấy chứ.

Quy tắc sinh tồn của trẻ con chính là tàn khốc như thế đấy, không có chỗ cho một người trưởng thành khéo léo đưa đẩy như Tô Vân Cảnh khinh nhờn!

Đang muốn đi giải thích, Phó Hàn Chu đã lạnh lùng liếc cậu một cái, sau đó xoay người đi.

Tô Vân Cảnh: “…”

Đầu năm nay, làm thánh mẫu cũng khó thật.



Tô Vân Cảnh nói lời giữ lời, mua cho nhóc mập hai cây xúc xích hun khói, len lén đưa cho thằng bé, sau đó đi tìm Phó Hàn Chu.

Còn vài ngày nữa là đến tết Đoan Ngọ, nhà dì của nguyên chủ gói rất nhiều bánh ú, hôm đó đã đưa đến nhà Tống Văn Thiến một chút, Tô Vân Cảnh mang theo một cái bánh ú nhân thịt cho Phó Hàn Chu.

Thân là người phương Bắc, Tô Vân Cảnh thích ăn bánh ú nhân táo đỏ, còn loại bánh ú nhân mặn này khiến cậu cảm thấy kì kì.

Bánh ú nhân thịt cũng chỉ là món tráng miệng, Tống Văn Thiến buổi tối đã gói rất nhiều hoành thánh, ăn kèm với dưa leo ngâm chua và bánh thịt chiên.

Hoành thánh gói rất khéo, trong lớp vỏ trắng lộ ra nhân thịt màu hồng nhạt, bánh thịt chiên vàng giòn, ăn kèm với dưa leo ngâm chua, hương vị ngon vô cùng.

Tô Vân Cảnh còn cố ý cầm theo thìa và đũa chuyên dùng cho trẻ em.

Đối mặt với thức ăn ngon, nhóc bệnh kiều vẫn bình tĩnh như cũ.

“Không ăn à?” Tô Vân Cảnh giả vờ dọn dẹp bát đũa: “Vậy tôi đưa qua cho nhóc mập.”

“Đi đi.” Phó Hàn Chu lạnh lùng nói.

Tô Vân Cảnh: “…”

Thấy chiêu này không dùng được, Tô Vân Cảnh ngồi xuống nói chuyện với cậu nhóc: “Hôm qua tôi chỉ muốn khuyên cậu ta một chút, là đừng tìm cậu gây sự nữa, tôi tuyệt đối đứng về phía cậu mà.”

Cậu nói chắc như đinh đóng cột.

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp