Edit: Hiền

Từ nhỏ Nguyễn Nhiễm đã được nuông chiều như công chúa, đi đâu cũng là trung tâm của mọi ánh nhìn. Dù ở nhà hay ở trường, cuộc sống của cô luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng phải chịu bất kỳ khổ sở nào về cuộc sống hay học tập. 

Vì gia đình cô có tiền, có tiền đến mức dù cô chẳng làm gì chỉ ăn bám ở nhà cũng có thể sống yên ổn cả đời. Thế nên từ nhỏ đến lớn, bố mẹ cô cũng không có yêu cầu gì về việc học của cô, cô chỉ cần làm những gì mình thích, có lý tưởng riêng của mình là được. Lý tưởng này không giới hạn trong việc học truyền thống. 

Khi đó Nguyễn Nhiễm có hứng thú với hội họa nên bố mẹ đã cho cô đi theo con đường học mỹ thuật. Học sinh mỹ thuật không yêu cầu quá cao về ngữ văn, toán và ngoại ngữ. Kết quả môn ngữ văn và tiếng Anh của Nguyễn Nhiễm đều khá tốt, nhưng duy chỉ có môn toán là tệ hại vô cùng. Bài thi 150 điểm môn tiếng Anh có thể đạt 140 điểm, còn toán thì chỉ được bằng một phần nhỏ của tiếng Anh.

Đó là khi cô may mắn khoanh trúng vài câu trắc nghiệm. 

Toán kém thì kém thôi, bố mẹ Nguyễn Nhiễm cũng không nghĩ đến việc tìm thêm gia sư cho cô. Vì vậy trong giờ Toán, Nguyễn Nhiễm cũng chẳng nghe giảng, chỉ chăm chú vào việc vẽ của mình. 

Mọi thứ yên ổn cho đến khi mùa hè năm đó kết thúc, học kỳ hai lớp 11 bắt đầu. Vì thầy giáo Toán cũ bị ốm phải nhập viện, trường đã phân công một thầy giáo toán mới đến lớp của Nguyễn Nhiễm. Nghe nói đây chỉ là một thầy giáo toán thực tập, đến Cẩm An để tích lũy kinh nghiệm giảng dạy, vì vậy lúc đó Nguyễn Nhiễm hoàn toàn không coi trọng thầy giáo mới này. 

Sáng thứ hai, hơi nóng mùa hè vẫn chưa tan, gió nóng thỉnh thoảng thổi tới. Sau buổi chạy thể dục mọi người quay về lớp, mồ hôi đầm đìa, điều hòa được bật hẳn xuống 24 độ. 

Giáo viên chủ nhiệm bước vào cửa trước, phía sau cô ấy còn có một người đi theo. 

Đám đông ồn ào ban nãy bỗng im bặt khi người đó đứng vững trên bục giảng, ngay cả Nguyễn Nhiễm cũng ngây người ra nhìn. 

Các bạn nam thời học sinh thường không biết cách ăn mặc lắm, vì thường xuyên tham gia các hoạt động ngoài trời, da của họ thường sạm đi, gu ăn mặc cũng khá bình thường, chạy bộ về thì người tỏa ra mùi mồ hôi. Nếu ai đó có làn da trắng hơn một chút, biết cách ăn mặc thì dù không cần nhìn mặt cũng có thể được bình chọn là hot boy của trường. 

Còn người đàn ông trước mắt này, dùng từ hot boy để miêu tả cũng có vẻ hơi thấp kém. 

Dáng người người đàn ông cao ráo, vai rộng eo hẹp, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt đơn giản và quần jean tối màu, đôi chân dài đến ngang ngực của giáo viên chủ nhiệm đứng cạnh. 

Da anh trắng trẻo nhưng không hề có vẻ xanh xao thiếu sức sống, trên khuôn mặt trắng trẻo đó là cặp lông mày kiếm sắc sảo và đôi mắt tinh anh chỉ thấy trên tivi. Anh sở hữu một đôi mắt rất đẹp, dù trên mặt không có biểu cảm nhưng vẫn có cảm giác đôi mắt đó đang cười, dịu dàng và đầy tình cảm. 

Đó là khuôn mặt xuất chúng và đẹp trai nhất mà Nguyễn Nhiễm từng thấy trong đời, đẹp trai đến mức ngay lập tức cô khẳng định đây tuyệt đối không phải là học sinh chuyển trường. 

"Cô chủ nhiệm ghê gớm thật, mời cả minh tinh đến lớp mình tham quan à?" Nguyễn Nhiễm kinh ngạc cảm thán. 

Bạn cùng bàn Trịnh Úy nghiêng đầu nhìn qua lại, hít một tiếng, khó hiểu hỏi: "Tớ là người chuyên đu idol, sao chưa từng thấy ngôi sao này nhỉ, mới ra mắt à?" 

Nhưng không nghi ngờ lâu, giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng đưa ra câu trả lời. 

"Các em trật tự một chút nào." Giáo viên chủ nhiệm vỗ tay: “Thầy Châu bị ốm phải nhập viện nên nhà trường đã sắp xếp một thầy giáo toán mới đến dạy các em học kỳ này. Đây là thầy giáo toán mới của các em, cả lớp vỗ tay chào đón nào."

Một tràng pháo tay như sấm, suýt nữa đã làm rung chuyển cả mái nhà. 

Thầy giáo mới bước đến chính giữa bục giảng trong tiếng vỗ tay reo hò ầm ĩ và khoa trương. Anh quét mắt nhìn xuống học sinh rồi khẽ cười một tiếng.

Như có phép thuật, cả lớp tức thì trở nên im lặng theo nụ cười của anh. 

Trong sự tĩnh lặng tuyệt đối chỉ nghe thấy tiếng điều hòa đang hoạt động. 

Giọng nói của người đàn ông trầm ấm, từ tính mang theo một chút vẻ tươi sáng của tuổi trẻ chưa hoàn toàn mất đi: "Chào các em, thầy là giáo viên toán thay thế của các em học kỳ này. Thầy họ Ôn, tên Ôn Mặc, các em có thể gọi thầy là thầy Ôn." 

Với sự xuất hiện của Ôn Mặc, học sinh trường trung học số 8 Cẩm An như phát điên. Dù sao thì họ chưa từng thấy một thầy giáo toán đẹp trai như minh tinh bao giờ, thậm chí việc các thầy giáo toán ở trường họ còn giữ được vài sợi tóc đã được coi là họ chăm sóc bản thân rất tốt rồi.

Tưởng chừng một thầy giáo toán đẹp trai như vậy sẽ khiến học sinh phân tâm ảnh hưởng đến việc học, nhưng không ngờ mọi người càng chuyên tâm hơn trong giờ Toán. Có người nghĩ Ôn Mặc còn trẻ chỉ có vẻ bề ngoài, chắc chắn năng lực giảng dạy rất bình thường. Nhưng lần kiểm tra giữa kỳ đầu tiên, lớp họ đạt điểm trung bình môn toán đứng đầu khối đã khiến tất cả mọi người phải im lặng. 

Thế là 99% người trong trường đều rất yêu thích anh. 

Còn 1% ngoại lệ đó chính là Nguyễn Nhiễm.

Thầy giáo toán cũ không ở đây, lớp trưởng toán cũ không biết vì sao đã chuyển trường, nên sau khi Ôn Mặc đến, lớp không có lớp trưởng. 

Vào ngày thứ hai giảng bài, khi đang giảng được nửa chừng, đột nhiên Ôn Mặc dừng lại, ánh mắt rơi xuống phía cuối lớp, anh đặt viên phấn trong tay xuống.

Mọi người tò mò nhìn theo ánh mắt Ôn Mặc, Ôn Mặc bước xuống bục giảng đi về phía một người. 

Nguyễn Nhiễm đang vẽ ký họa thì đột nhiên bị Trịnh Úy đẩy tay khiến cô vẽ lệch một nét. Cô bực tức quay đầu: "Cậu làm sao thế..." 

Ngọn lửa giận còn chưa kịp bùng lên, một bóng râm đã đổ xuống bàn học của cô. 

Nguyễn Nhiễm nhíu mày ngẩng đầu lên. 

Ôn Mặc cúi đầu, đôi mắt vốn ôn hòa đó giờ đây phảng phất những cảm xúc khác. Không biết có phải là ảo giác không, nhưng Nguyễn Nhiễm luôn cảm thấy cảm xúc đó là sự tức giận. 

"Em tên gì." Giọng Ôn Mặc bình thản, dường như rất bình tĩnh, nhưng Nguyễn Nhiễm nghe thấy rùng mình. 

Nguyễn Nhiễm đặt bảng vẽ xuống, nuốt nước bọt đứng dậy trả lời: "Nguyễn Nhiễm ạ."

Nguyễn Nhiễm đứng dậy chỉ cao đến vai Ôn Mặc, cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh, một cảm giác áp bức vô hình ập đến. 

"Bạn học Nguyễn Nhiễm, tại sao lại vẽ tranh trong giờ toán?" 

Nguyễn Nhiễm hơi ngớ người, cô chưa bao giờ bị giáo viên toán hỏi câu hỏi như thế trong giờ toán. 

"Em là học sinh mỹ thuật mà." Nguyễn Nhiễm trả lời mà vẫn thấy có chút khó hiểu. 

"Học sinh mỹ thuật thì không cần học toán sao? Em thi đại học không thi toán à?" Ôn Mặc hạ thấp giọng, mang theo ngữ điệu chất vấn. Lần này Nguyễn Nhiễm đã nghe ra sự tức giận trong giọng nói của anh: "Bây giờ là giờ toán, em cất những thứ không liên quan đi, tập trung nghe giảng." 

Nguyễn Nhiễm sững sờ hai giây, đến khi phản ứng lại, cô bật cười như thể nghe thấy một câu chuyện cười vĩ đại.

Sau đó Nguyễn Nhiễm nói ra một câu mà tất cả những học sinh cá biệt không thích học đều từng nói. 

"Em học hay không liên quan gì đến thầy chứ." 

Ôn Mặc đập tập giáo án xuống bàn học của Nguyễn Nhiễm, cao giọng: "Tôi là giáo viên của em!"

Nguyễn Nhiễm tức điên lên, cô không quan tâm đang ở trong lớp học, không giữ thái độ tốt đẹp gì mà cãi lại Ôn Mặc: "Giáo viên chủ nhiệm còn chẳng quản em học hay không, em không thích toán đấy, em nhìn thấy số nghe thấy mấy công thức là em đau đầu muốn nôn, thầy nhất định phải thấy em ngất xỉu trong giờ của thầy thì mới chịu sao!" 

Ôn Mặc cũng bị chuỗi lời "ngỗ ngược" của Nguyễn Nhiễm làm cho tức không thôi. Anh sắp nổi giận, nhưng cuối cùng đành hít một hơi thật sâu đè nén cục tức đó xuống. 

"Tôi không quan tâm trước đây hay sau này, ít nhất bây giờ tôi là giáo viên Toán của các em, tôi còn ở đây một ngày, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm về kết quả học tập môn toán của các em." 

Ôn Mặc cầm tập giáo án, cúi mắt nhìn Nguyễn Nhiễm, lạnh nhạt nói: "Bây giờ không có lớp trưởng toán, bạn Nguyễn Nhiễm có ý thức quản lý như vậy, vậy thì em làm lớp trưởng đi."

Chữ "quản lý" được Ôn Mặc nhấn rất mạnh, ý của anh là anh không quản được cô, ngược lại là cô "quản" được cả thầy giáo.

---

Từ ngày đó trở đi, Nguyễn Nhiễm đã đón nhận khoảng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời mình, bởi vì Ôn Mặc không chỉ ép cô học toán mà còn bắt cô chép công thức toán một trăm lần, bắt cô lên bảng làm bài, giữ cô lại để bổ túc!  ( app truyện T Y T )

Thậm chí anh còn nói với cô một câu đầy độc ác: "Toán học thú vị như vậy, nhất định em sẽ yêu toán học." 

Yêu cái quỷ gì chứ!

Nguyễn Nhiễm tức đến mức khóc cả buổi chiều. 

Lạch cạch. 

Cây bút máy đặt xuống bàn phát ra một tiếng động nhẹ. 

Nguyễn Nhiễm bị tiếng động đó kéo về thực tại, cô tập trung nhìn, thấy người đàn ông trước mặt và ác quỷ trong ký ức vô cùng trùng khớp.

"Thầy..." Nguyễn Nhiễm chỉ vào Ôn Mặc, đầu ngón tay run rẩy: “Tôi..."

Cô không nói được một câu trọn vẹn. 

Nguyễn Nhiễm nhìn sang thằng em trai nhát cáy bên cạnh, xúc động hỏi cậu: "Em cũng đổi giáo viên toán rồi à?!"

Nguyễn Kỳ ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ: "Dạ?"

Không khí trong văn phòng trở nên cực kỳ quỷ dị, may mà sự xuất hiện của giọng nói thứ tư đã phá vỡ bầu không khí này. 

"Chị của Nguyễn Kỳ đến rồi à." 

Lý Đàm rửa tay xong quay về phòng rút hai tờ khăn giấy lau. Ôn Mặc đang ngồi tại chỗ đứng dậy, nhường chỗ cho chủ nhân ban đầu. 

Lý Đàm tùy tiện liếc nhìn xuống, cười nhẹ: "Chà, thầy Ôn đúng là không rảnh rỗi chút nào, còn giúp tôi sửa một bài kiểm tra nữa." 

Nguyễn Nhiễm cảm thấy mình sắp đứng không vững nữa. Cô muốn chạy trốn, chạy càng xa càng tốt. 

Nhưng tiếc thay...

"Chị của Nguyễn Kỳ đó à, mời cô ngồi." 

Nguyễn Nhiễm bị giáo viên toán kiêm giáo viên chủ nhiệm của Nguyễn Kỳ giữ chân lại.

Nguyễn Nhiễm hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười như sắp khóc, miễn cưỡng ngồi xuống trước bàn làm việc. 

Ở phía chéo đối diện, Ôn Mặc cũng kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống. Anh cầm một cuốn sách giáo khoa trên bàn lên rồi lật mở. 

Nguyễn Nhiễm: ? 

Anh có ý gì vậy, định ở lại nghe lén à? 

Anh đâu phải giáo viên của Nguyễn Kỳ mà ở lại nghe cái gì chứ!

"Chị của Nguyễn Kỳ, là thế này..."

"Cái đó..." Nguyễn Nhiễm ngượng ngùng giơ tay lên cắt lời Lý Đàm, cô đưa tay ra hiệu về phía Ôn Mặc bên kia rồi nói: "Nguyễn Kỳ nhà tôi có lòng tự trọng khá cao, những chuyện phê bình thế này có lẽ nên hạn chế có người ngoài." 

Nghe vậy, Ôn Mặc ngẩng đầu nhìn, Nguyễn Nhiễm lập tức thu ánh mắt về. 

Lý Đàm nhìn lại phía sau, do dự nói: "Chuyện này... Cậu ấy không sao đâu, cậu ấy không phải người của trường mình." 

Lý Đàm cũng không muốn giữ Ôn Mặc trong văn phòng, chỉ là bên ngoài trời nóng như vậy, nếu anh ấy bắt Ôn Mặc ra ngoài đợi, không chừng lát nữa sẽ bị đánh cho một trận. 

"Nhưng mà..." 

Ôn Mặc đột nhiên đứng dậy đi tới, khi đến cạnh Lý Đàm thì vỗ vai anh ấy: "Không sao, tôi ra ngoài đợi cậu."

Ôn Mặc bước ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại.

Lúc này Nguyễn Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm.

Vấn đề của Nguyễn Kỳ đã là chuyện cũ rích, mặc dù sai rồi lại sửa nhưng việc mời phụ huynh vẫn phải mời. Lý Đàm cảm thấy có lẽ Nguyễn Nhiễm không quản được Nguyễn Kỳ, nên đề nghị lần tới để bố mẹ Nguyễn Kỳ đến một chuyến.

Nghe vậy, Nguyễn Kỳ sợ hãi đến mức cứ kéo áo Nguyễn Nhiễm. 

Nguyễn Nhiễm mạnh mẽ kéo chiếc áo bị nhăn của mình ra, cắn răng cười nói: "Bố mẹ tôi đều khá bận, dạo này đang ở nước ngoài công tác, thực sự không thể sắp xếp thời gian được, đợi sau này họ rảnh rồi hẵng nói nhé.” 

"Được thôi, vậy cứ thế đã." 

Khi cuộc trò chuyện kết thúc, trường học cũng đã tan từ lâu. Tòa nhà dạy học vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại vài học sinh đang trực nhật. 

Nguyễn Nhiễm căng thẳng bước ra khỏi văn phòng, nhanh chóng quét mắt vài lượt ra ngoài, không thấy bóng dáng Ôn Mặc đâu. 

Lý Đàm cùng Nguyễn Nhiễm và Nguyễn Kỳ xuống tầng, đi về phía bãi đậu xe. Trên đường, Lý Đàm vẫn giữ bệnh nghề nghiệp, trò chuyện rất nhiều với Nguyễn Nhiễm về tình hình của Nguyễn Kỳ ở trường, yêu cầu Nguyễn Nhiễm với tư cách là phụ huynh phải quan tâm và đốc thúc em mình nhiều hơn. 

Những lời này Nguyễn Nhiễm nghe đến ù tai, cô chỉ trả lời qua loa vài tiếng. 

"Nói xong rồi à?" 

Giọng nói quen thuộc như ma quỷ đột nhiên vang lên từ phía sau, khiến Nguyễn Nhiễm giật nảy mình. 

Ôn Mặc không biết từ đâu xuất hiện đi đến phía bên kia của Lý Đàm, hai người trò chuyện vài câu.

Trong bãi đậu xe không có nhiều xe đỗ, Ôn Mặc và Lý Đàm đi đến một chiếc xe đen, anh mở cửa ghế lái. 

Lý Đàm hỏi Nguyễn Nhiễm: "Chị Nguyễn Kỳ, hai người về bằng gì, có cần chúng tôi đưa một đoạn không?" 

"Không cần đâu!" Nguyễn Nhiễm từ chối vô cùng dứt khoát. Lý Đàm giật mình, nhận ra mình đã thất thố, Nguyễn Nhiễm vội vàng giải thích: "Tôi có xe, tôi tự lái xe đến, không cần đưa về đâu, cảm ơn thầy Lý." 

Nói rồi Nguyễn Nhiễm còn bấm chìa khóa xe hai cái, chiếc xe màu hồng đỗ cách đó hai chỗ trống sáng đèn.

"Vậy được rồi, vậy hai người về cẩn thận nhé." Lý Đàm nói. 

"Vâng, chào thầy Lý."

"Tạm biệt."

Nguyễn Nhiễm không hề liếc mắt một cái mà quay đầu, kéo cặp sách của Nguyễn Kỳ rồi lôi cậu vào xe. Cô mở cửa ngồi vào, đóng cửa, đề nổ máy, khởi động, động tác một mạch đến mức không kịp để lại chút khói bụi nào.

Lý Đàm gãi đầu, nhìn chiếc xe màu hồng biến mất ở khúc cua. 

"Tôi làm gì sai à? Sao tôi cứ thấy hai người họ sợ tôi thế nhỉ? Đặc biệt là chị của Nguyễn Kỳ ấy." 

Ôn Mặc khẽ cười một tiếng rồi ngồi vào xe. 

Anh thắt dây an toàn, Lý Đàm ngồi vào ghế phụ. Ôn Mặc thờ ơ nói: "Cô ấy không sợ cậu, cô ấy sợ tôi." 

"Sợ cậu á?" Lý Đàm ngạc nhiên: “Cô ấy có biết cậu đâu." 

Ôn Mặc không nói gì, chỉ liếc nhìn Lý Đàm một cách đầy ẩn ý. 

Đột nhiên, Lý Đàm bỗng lóe lên một ý nghĩ, chợt hiểu ra. 

"Khoan đã! Hình như tôi nhớ lần trước chị của Nguyễn Kỳ có nhắc đến chuyện cô ấy học cấp ba ở Cẩm An. Vậy theo tuổi của cô ấy mà tính... Không phải đúng là bảy năm trước sao?" 

Lý Đàm phấn khích chỉ vào Ôn Mặc: " Không phải cô ấy là học sinh mà cậu đã dạy hồi đó chứ!" 

Ôn Mặc không phủ nhận cũng không khẳng định. 

"Nguyễn Kỳ, Nguyễn..." Lý Đàm nghĩ nghĩ: “Cái họ này hình như hơi quen quen. Nguyễn... Nguyễn Nhiễm! Tôi nhớ ra rồi! Cô ấy chính là lớp trưởng “Diêm Vương sống” mà hồi đó khiến cậu đau đầu đó phải không!" 

Tay Ôn Mặc đang cầm vô lăng khẽ khựng lại, anh nhíu mày: "Diêm Vương sống? Hồi đó tôi đánh giá cô ấy như vậy sao?"

"Đúng vậy đó, cậu nói cô ấy chính là Diêm Vương đến đòi mạng cậu, chính là cái ngày cô ấy ném cả đống bài kiểm tra toán của cậu đi, hại cậu phải đi khắp các hiệu sách trong thành phố dưới trời mưa to để tìm lại, còn mất hai trăm tệ nữa." 

Ôn Mặc ngắt lời: "Được rồi, nhớ ra rồi, không cần nói nữa đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play