Hạ Đằng bắt đầu đóng phim điện ảnh từ khi mười lăm tuổi, lăn lộn trong giới giải trí suốt hai năm, loại người kỳ quái nào cũng từng gặp hết rồi, nhưng kiểu người như anh... thì đúng là lần đầu tiên cô nhìn thấy - thật sự không tìm được từ nào để diễn tả nổi. Cô chỉ còn nhớ mỗi cái cảm giác khi đối diện với anh vào lúc đó - cả người đều nổi hết da gà lên, còn nín thở theo bản năng nữa. 

Anh có một mái tóc đen, mấy lọn mái rối lòa xòa trước trán cọ vào mí mắt, trên đỉnh đầu còn xù lên vài sợi.

Anh rất cao, mặt nhỏ, mắt một mí. Cả người toát lên khí chất lạnh lẽo, góc cạnh rõ ràng như một lưỡi dao bén ngót, ánh lên vẻ nguy hiểm. 

Anh chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác ngoài màu trắng có kiểu dáng giống với chiếc mà mấy ông cụ già trồng dưa hay mặc, lại còn mở toang ra, bên trong... hoàn toàn trần trụi, cơ bụng săn chắc, rõ nét như vẽ, không quá mức cuồn cuộn nhưng cũng chẳng mờ nhạt, đủ khiến người ta chỉ cần liếc mắt qua là thấy ngay.

Từ trên xuống dưới đều toát ra loại khí chất vừa ngang tàn vừa lạnh nhạt.

Hạ Đằng nhìn anh, lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân có hơi không thể kiểm soát nổi ánh mắt của chính mình.

Ngay khi cô còn đang do dự xem có nên giải thích vì sao nửa đêm nửa hôm lại đứng lù lù trước cổng nhà người ta không, thì cậu trai đó đã chẳng thèm liếc cô lấy một cái, cứ thế bước qua người cô như gió thoảng.

Anh đi được một đoạn rồi thì Hạ Đằng mới hoàn hồn, nhận ra anh hoàn toàn làm lơ cô luôn, cô quay người lại ngay, gọi với theo cái bóng gầy cao ấy: “Này!”

Người kia vẫn không thèm ngoảnh đầu lại.

Khó khăn lắm mới gặp được một người sống, Hạ Đằng sốt ruột, càng lớn tiếng hơn: “Này! Tôi đang gọi cậu đó!”

Lần này thì người kia đã dừng bước, hai tay anh đút vào túi quần, nhưng vẫn không buồn quay đầu, rõ ràng là đang chờ cô đến gần.

Hạ Đằng nhảy xuống khỏi vali, chạy chậm tới trước mặt anh, vừa định mở lời thì đối diện ngay với ánh nhìn xuống của anh. Ánh mắt đó lạnh tanh, khó chịu, và cực kỳ, vô cùng thiếu kiên nhẫn.

Hạ Đằng không quen anh nên cô nào biết rằng tâm trạng anh lúc này đang cực kỳ tệ, là cái kiểu mà nhất định không thể chọc vào ấy. Cô chỉ cảm thấy, nếu bây giờ cô không nói được lý do chính đáng gọi anh dừng lại thì giây tiếp theo thôi, anh có thể xử cô ngay tại chỗ.

Hạ Đằng vội vàng hỏi: “Chào cậu, cậu có biết nhà bà Thẩm Phồn ở đâu không?”

“Không biết.”

Hạ Đằng hơi sốc, cô tưởng người dân ở Tây Lương ai cũng biết nhau chứ:  “Hả? Sao lại không biết được? Bà ngoại tôi đã sống ở đây lâu lắm rồi cơ mà!”

“Thì liên quan gì tới tôi?”

“…”

Rồi đó, rốt cuộc Hạ Đằng cũng nhận ra người này chẳng những trông không thân thiện mà còn không dễ nói chuyện, nói chuyện kiểu này thì chỉ có nước xin lỗi từ biệt.

Cô bèn lôi điện thoại ra, mở phần ghi chú đã lưu sẵn địa chỉ nhà, đặc biệt khoanh rõ số nhà phía sau rồi đưa tới trước mặt anh: “Số 8, khu 2, cậu biết đi đường nào tới chứ?”

Anh nhẹ nhàng liếc qua một cái, chưa kịp nói gì thì cô đã nhanh tay moi từ trong túi tiền ra một xấp tiền lẻ, lần này cô rút hẳn tờ năm mươi tệ, quơ quơ trước mặt anh: “Không phải tôi bắt cậu làm không đâu nhé, cậu dẫn tôi đến đó, đây coi như là phí dẫn đường ha.”

Không có vẻ khinh người, cũng chẳng có sự coi thường, chỉ là một thái độ rất đỗi tự nhiên, là kiểu tự tin và thoải mái thuộc về một cô gái lớn lên ở thành phố lớn. 

Đương nhiên, Hạ Đằng không nhận ra điều đó. Cô cứ tưởng chiêu này có thể dùng cho bất kỳ người nào.

Cậu trai nọ nhìn chằm chằm tờ năm mươi tệ kia một lúc, mắt hơi cụp xuống, rồi hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi?”

Hạ Đằng đẩy đẩy gọng kính đen to đùng trên mặt, nhớ ra mình đang “võ trang đầy đủ” từ trên xuống dưới, mặt mũi che kín mít, bèn trầm giọng đáp: “Hai mươi lăm.”

Giả giọng người lớn đối với cô chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.

Có vẻ anh đã nghe thấy, nhưng lại chẳng có phản ứng gì, mặt cũng không có thể hiện gì khiến người khác không đoán nổi anh đang nghĩ gì hết.

Sau đó, ngón tay anh khẽ lật lại, nhẹ nhàng rút tờ tiền ra khỏi tay cô rồi xoay người bỏ đi.

Ủa? Thế này là đồng ý dẫn đường rồi, đúng không?

Hạ Đằng vội vã kéo vali đuổi theo.

Nhưng cậu trai này chân dài như người mẫu, đi vài bước đã bỏ xa cô cả đoạn rồi, cô phải vừa đi vừa chạy theo phía sau, mệt bở hơi tai, thở hổn hển hỏi: “Cậu có thể đi chậm lại chút được không?”

Cậu trai làm như không nghe thấy gì, cứ lờ đi, tiếp tục sải bước thẳng tiến, Hạ Đằng càng nhìn bóng lưng kia càng có cảm giác như thể người này đang trút giận lên người mình, bèn ho nhẹ mấy tiếng, đánh liều hỏi: “Vừa rồi… cậu cãi nhau với ba cậu à?”

Anh không trả lời, nhưng rõ ràng cơ thể hơi khựng lại.

Hạ Đằng cảm thấy mình nói trúng tim đen của người ta rồi, bèn giả bộ nghiêm túc như người lớn, dùng giọng điệu của người từng trải dạy dỗ tiếp:

“Ở cái tuổi của cậu ấy mà, ai chẳng từng cãi nhau với ba mẹ, ngày xưa tôi cũng thế, cậu...”

Anh chợt dừng bước, Hạ Đằng còn tưởng mình chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, thế là vội im bặt.

Nhưng không, anh chỉ rẽ vào một ngõ nhỏ, đổi đường đi khác.

Hạ Đằng thở phào.

Quả nhiên vẫn còn trẻ người non dạ, chắc bị cô lừa cho tưởng cô là người lớn thật nên không dám làm gì cô.

Hạ Đằng tiếp tục phát huy khả năng diễn xuất của mình: “Đã hơn chục năm rồi tôi mới quay về, nơi này thay đổi không ít nhỉ.”

Lúc hai người đi trên đường, cứ thỉnh thoảng cô lại bắt chuyện vài câu, nhưng người đằng trước vẫn chẳng đáp lời nào.

Con đường mới đi này không có đèn, tối thui, càng đi càng vắng, mặt đường cũng trở nên gồ ghề hơn, hình như còn hẹp dần nữa. Hạ Đằng vừa định hỏi thì người kia dừng lại, nhường lối cho cô rồi nói khẽ: “Vào đi.”

Giọng anh rất trầm.

Hạ Đằng không nhìn rõ, cô nheo mắt lại, chỉ thoáng thấy đây có vẻ là một cái sân có tường cao vây quanh, cô ngập ngừng hỏi lại: “Đây là đâu?”

“Đường tắt, đi qua đây là tới.”

“Nhưng mà…”

Chưa kịp nói xong thì sau lưng đã có một lực đẩy mạnh, đẩy thẳng cô vào bên trong.

Vừa đi vào là Hạ Đằng đã lập tức cảm thấy có gì đó sai sai. 

Nhưng cụ thể sai ở đâu thì vẫn chưa thể nghĩ ra... Cô dò dẫm tiến về phía trước hai bước, bỗng có tiếng va chạm phát ra, hình như cô đụng phải thứ gì rồi.

Âm ấm, mềm mại, lông xù, và còn là vật sống nữa.

“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu à húuu…”

Dù không nhìn rõ thì cô cũng biết đây là tiếng chó sủa, lại còn ở rất gần cô, rồi còn là chó to nữa. Cô có thể cảm nhận được một loạt bóng đen khổng lồ đang lao về phía cô, không chỉ có một con.

Hạ Đằng sợ chó.

Sợ đến nỗi chỉ cần vừa nhìn thấy đã nghẹt thở, căng thẳng, thậm chí còn mất cả khả năng suy nghĩ bình thường.

Dù cho chó có đáng yêu, có nhỏ bé cỡ nào thì cô cũng không chịu nổi, hồi nhỏ cô từng bị chó cắn, đến giờ vẫn còn để lại sẹo.

“Aaaaaaaaaaaaa mẹ ơi mẹ…”

Người hét, chó cũng sủa, Hạ Đằng quăng cả vali đi, cắm đầu cắm cổ chạy bay ra ngoài, nhưng chạy đến trước cửa thì phát hiện cửa đã bị khóa, chả trách vừa nãy anh nói “vào đi”.

“Mở cửa mở cửa mở cửa!” Cô hét lên cầu cứu, còn anh thì cứ nhàn nhã đứng cách đó ba mét, mây mù tản ra, ánh trăng rọi xuống, soi rõ hai hàm răng trắng đang lộ ra trên gương mặt anh.

Anh đang cười. Hai tay đút trong túi, hoàn toàn không có ý định ra tay giúp đỡ, thậm chí còn cười đến mức bả vai run lên.

Không biết có phải do đầu óc bị kích thích quá hay không, Hạ Đằng cảm thấy bản thân đã nhìn thấy hai cái răng nanh của ác quỷ, lấp lóe lấp lóe ánh sáng.

Cô dùng cả tay lẫn chân quờ quạng, bám vào bức tường đất bên cạnh, nhấc chân định leo ra ngoài. Thực ra bức tường này cũng không cao, nhưng không có chỗ đệm chân, đã thế cô lại đang sợ tới mức hồn vía lên mây, tay chân rụng rời không còn sức nào, không thể nâng người bật lên được.

Hạ Đằng tuyệt vọng cùng cực, tiếng “gâu gâu gâu” đằng sau khiến cô phát điên, thậm chí cô còn ngờ rằng hai chân của mình đã bị chó tha đi mất rồi.

“Cứu tôi cứu tôi, tôi sắp bị ăn thịt rồi…”

Cậu trai kia cười đến nỗi không thở nổi, trong tiếng cầu cứu thê thảm tuyệt vọng của cô, anh hống hách nhả ra hai chữ:

“Đáng đời.”

Mãi đến khi chủ nhà bị tiếng ồn đánh thức, đèn trong nhà sáng lên, lúc ấy anh mới thu lại nụ cười, túm lấy cổ áo cô, xách cô như xách con gà con rồi kéo cô ra khỏi sân.

...

Ánh sáng trở lại, Hạ Đằng đã khôi phục lại tầm nhìn của mình, người cô thì bị kéo lên con đường trải xi măng, cậu trai chạy nhanh như bay, trước khi chủ của lũ chó túm được thì đã kéo cô chuồn đi mất rồi. ( app truyện T Y T )

Gió đêm mùa hè mát lạnh, thổi tung mái tóc cô khiến nó dính hết vào mặt, hòa lẫn với nước mắt, nước mũi và bụi đất tèm lem.

Hạ Đằng ngồi thụp xuống đất, vẫn chưa bình tĩnh lại được, nước mắt cứ tuôn rơi như vòi nước không thể khóa van. Mũ của cô đã bay mất, kính cũng chẳng biết văng đi đâu nữa.

Trước mắt cô tối sầm, còn anh thì ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Hạ Đằng quay mặt đi.

Anh lại rướn người về phía trước như muốn nhìn rõ mặt cô hơn, cô nghiêng đầu né tránh, anh lại rướn tiếp, cô lại trốn.

Cuối cùng anh cũng mất kiên nhẫn, giật phăng khẩu trang của cô xuống, sau khi nhìn xong thì thốt lên: 

“Xấu.”

Đó là câu đầu tiên anh nói sau một loạt trò đùa dai vừa qua.

Hạ Đằng che mặt, tay cô quẹt phải những chất bầy nhầy dính trên đó.

Anh vừa nói vừa lấy thứ gì đó từ trong túi áo ra, gấp lại trong tay.

“Cô ồn ào lắm đấy, có biết không hả?”

Câu thứ hai anh nói.

“Sau này gặp tôi, hoặc là trốn đi, hoặc là câm miệng lại.”

Câu thứ ba anh nói.

“Lần sau mà còn dám chọc tôi, tôi nhốt tiếp cô vào đó lần nữa đấy.”

Hạ Đằng nhắm chặt hai mắt, rùng mình một cái.

“Đằng sau cánh cửa đỏ kia là nhà bà ngoại cô.” Anh hất cằm hướng về phía sau cô: “Còn vali thì ngày mai tôi mang tới cho cô.”

Nói xong câu này, anh đứng dậy, ném thứ đã gấp trong tay vào người cô, còn tự phối âm: “Vèo…”

Vèo…

Đỉnh đầu Hạ Đằng truyền đến cảm giác hơi đau, thứ đó đâm vào đầu cô, sau đó nó rơi xuống lòng cô.

Qua hai hàng lệ ướt đẫm mơ hồ, cô nhìn ra đó là một cái máy bay giấy.

Được gấp từ tờ năm mươi tệ kia.

Ngày hôm sau, ánh nắng mùa hè chiếu rọi vào đánh thức Hạ Đằng.

Cô mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một mảnh xanh tươi ngoài khung cửa sổ, phiến lá um tùm, tầng tầng lớp lớp, ánh sáng len lỏi xuyên qua những kẽ lá, lười biếng đậu lên mặt cô.

Cô nằm thêm một lúc, sau đó liếc nhìn đồng hồ - hơn mười giờ sáng. Đợi tới khi mắt đã quen dần với ánh sáng, cô liền ngồi dậy mở cửa sổ.

Vừa mở hé cửa là gió liền ùa vào.

Cửa sổ không có rèm và song cửa chắn, cô thò hẳn nửa cái đầu ra ngoài hít thở không khí trong lành. Trời hôm nay rất quang đãng, những đám mây trắng bồng bềnh, mềm mại trôi hững hờ trông thật giống những chiếc kẹo bông gòn hồi nhỏ cô hay ăn. Nhìn ra xa một chút chỉ thấy những mái nhà thấp thấp, bằng bằng của một thị trấn nhỏ, trên mái nào mái nấy đều ngập tràn hơi thở sinh hoạt của một huyện lị giản dị: bình nóng lạnh sử dụng năng lượng mặt trời, quần áo vừa giặt sạch sẽ còn thơm mùi nước giặt bay nhè nhẹ trong gió.

Con đường xi măng vắng vẻ đêm qua giờ đã nhiều người qua lại, thỉnh thoảng có chiếc xe đạp và xe điện lướt qua, trong một góc tường còn trông thấy vài ba chú mèo hoang đang lười biếng, thảnh thơi nằm phơi nắng.

Tóc mái bị gió thổi tung, Hạ Đằng rụt người vào đóng cửa sổ lại, khi quay vào nhà, không khí mùa hè đã tràn ngập căn phòng.

Cô đeo dép xỏ ngón xuống dưới nhà nhưng không thấy ai cả, sau đấy lại liếc mắt thấy chiếc vali lớn được đặt giữa phòng khách.

Ký ức đêm qua lập tức ùa về như sóng trào. Tâm trạng vốn đang thoải mái vào sáng sớm của Hạ Đằng biến mất ngay chẳng còn gì. Cô hít một hơi thật sâu, mặt lạnh tanh không chút cảm xúc, nhưng trong lòng lại đang không ngừng niệm chú một câu duy nhất.

Quên cái tên thần kinh đó đi.

Đúng lúc này, Thẩm Phồn đi vào, trong tay còn cầm theo một cái chậu đang nhỏ nước lách tách.

Bà nhìn thấy Hạ Đằng thì liền nói: “A Đằng dậy rồi à? Mau ra ăn cơm đi, bà để phần trên bàn cho cháu đấy.”

Hạ Đằng hỏi: “Bà vừa làm gì về thế ạ?”

Thẩm Phồn xua xua tay, không nói gì mà chỉ đi vào trong cất chậu nước. Hạ Đằng như chợt nghĩ tới điều gì đó liền chạy ra ngoài xem thì thấy ngay trên dây phơi trong sân đang phơi mấy bộ quần áo bẩn tối qua của cô, rõ ràng là vừa mới giặt xong, còn có thể ngửi thấy mùi nước giặt.

Cô đứng ngoài sân hét vào trong nhà: “Không phải cháu đã bảo hôm nay cháu tự giặt rồi sao ạ?”

“Có hai bộ thôi, bà tiện tay giặt luôn rồi.” Thẩm Phồn đi ra, ngồi lên cái ghế nhỏ dựa ở cửa, trong tay cầm thêm cái quạt nan phe phẩy, cười híp mắt lại nhìn cô.

“A Đằng nhà mình lớn thật rồi, xinh quá trời xinh, mặc cái váy này còn đẹp hơn cả mẹ cháu mặc hồi xưa.”

Trên người Hạ Đằng đang mặc một chiếc váy vải trắng, là đồ cũ của Trần Phi Vãn.

Tối qua cô lấm lem chui vào nhà, cả người toàn bùn đất, mặt mũi xước xát, trông lếch thếch vô cùng, cứ như vừa lăn từ công trường nào về vậy. Thẩm Phồn hỏi cô sao lại thế này, cô chỉ nói là do không nhìn rõ đường nên bị ngã. Thấy cô mệt mỏi nên Thẩm Phồn cũng không gặng hỏi thêm, chỉ lặng lẽ tìm cho cô cái váy sạch trong tủ, đặt trên đầu giường rồi đi đun nước tắm cho cô.

Bà không cằn nhằn, lại còn rất thấu hiểu, chẳng giống người già một chút nào.

Hạ Đằng từng nghe Trần Phi Vãn nhắc tới mấy lần, bảo rằng hồi trẻ bà ngoại cô đã phải chịu khổ không ít, sinh Trần Phi Vãn khi còn trẻ mà lại chỉ sinh mỗi bà ấy, ông ngoại đi sớm, là một tay bà nuôi con khôn lớn. Những ngày đó, phần lớn cuộc sống là vất vả, phần còn lại thì là cực khổ. Ở thời đại đó mà phải rơi vào hoàn cảnh như vậy, chỉ sợ trừ bà ra thì không ai có thể hiểu nổi những gì bà phải gánh vác.

Nhưng dù cho có khốn khó đến đâu, Thẩm Phồn vẫn dành dụm được học phí cho con gái, gửi bà ấy lên thành phố học hành, cho bà ấy một tương lai xán lạn. Sau này, khi Trần Phi Vãn thành danh đã nhiều lần muốn đón bà lên thành phố ở, nói hết lời ngon tiếng ngọt rồi, cũng đã cãi nhau ầm ĩ mấy bận nhưng bà đều không chịu, thái độ của Thẩm Phồn vẫn trước sau như một, chỉ có hai chữ: Không đi.

Cuối cùng Trần Phi Vãn cũng đành thỏa hiệp, không ép bà dọn lên ở chung nữa, nhưng vẫn nhất quyết tu sửa lại căn nhà cũ cho tử tế. Mặc kệ bà ngoại có đồng ý hay không, bà ấy cũng hùng hổ kéo người đến sửa lại cho bằng được.

Năm đó Hạ Đằng học lớp chín, trường cô vì tranh danh hiệu “Trường trung học số một thành phố” mà đã tổ chức một loạt hoạt động lớn, trong đó có diễn kịch. Hiệu trưởng năm đó là một người có bản lĩnh, mời hẳn mấy vị chuyên gia trong ngành đến làm giám khảo. 

Hạ Đằng được giao cho đóng vai nữ chính - một cô gái xinh đẹp dần rơi vào điên loạn sau khi mọi bí mật bị vạch trần. Đây là phân cảnh cảm xúc nhất, cũng là phân cảnh khó diễn nhất. Cô phải thể hiện được nhiều cú chuyển biến tâm lý mạnh mẽ, điểm nhấn của vở kịch cũng là ở đây.

Video hôm đó đã được đăng tải lên mạng, còn từng gây sốt một thời gian, có không ít người khen cô.

Không lâu sau khi kết thúc vở diễn ấy, cô đã nhận được kịch bản bộ phim đầu tiên trong đời mình.

Và rồi kể từ đó, cô bước chân vào thế giới kia, một thế giới hoàn toàn lạ lẫm đối với cô.

Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, đẹp đẽ như một giấc mơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play