Hai người sống chung một nhà, có thời gian rảnh là sẽ cùng nhau đi chợ, đi dạo.
Ở giữa còn xảy ra một chuyện nhỏ bất ngờ. Một ngày nọ khi họ đang đi dạo thì bị vài cô gái trẻ vây lại đuổi theo Tống Thời Khê để xin chữ ký. Sợ quá, cô còn tưởng đây là một kiểu lừa đảo mới. Sau khi hỏi ra mới biết họ đã xem báo và tạp chí, nhận ra cô và tưởng cô là ngôi sao nào đó nên mới tới hỏi.
Tống Thời Khê giải thích một lần nhưng họ vẫn kiên quyết muốn chữ ký. Cô không còn cách nào đành phải lấy hết can đảm ký theo kiểu chữ ký hoa mỹ mà kiếp trước cô đã thuê người thiết kế.
Mãi mới thoát được khỏi đám cô gái trẻ nhiệt tình đó để về nhà, Tống Thời Khê chợt nhận ra hình như mình đã “nổi tiếng” một chút rồi. Cô gọi điện đến nhà máy may. Người bắt máy ban đầu là trợ lý của Trương Tố Lan, vừa nghe là cô liền kích động đến mức nói không nên lời, cuối cùng mãi mới thốt ra được một câu bảo cô chờ một chút rồi biến mất.
Trong lúc chờ đợi, Tống Thời Khê có chút lo lắng nắm chặt vạt áo.
Không lâu sau đầu dây bên kia đổi thành Trương Tố Lan. Cô ấy cũng chẳng khá hơn trợ lý của mình là bao, vừa bắt máy đã hét lên: “Ôi vị thần tài của tôi, cuối cùng cô cũng gọi cho tôi rồi! Cô có biết tôi đợi cô đến bạc cả tóc không! Tôi nói thật đấy, nếu cô không liên lạc với tôi nữa, tôi sẽ đến tận nhà tìm cô đấy.”
Nhưng điều này cũng không thể trách Tống Thời Khê được. Thời đại này ngoài các cán bộ lãnh đạo, rất ít người bỏ số tiền lớn để lắp đặt điện thoại cố định ở nhà. Hơn nữa cô lại sống trong một căn nhà riêng chứ không phải khu tập thể có phòng điện thoại chung. Trừ khi Tống Thời Khê chủ động liên lạc với nhà máy may, họ không thể nào tìm được cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play