Vị trí quầy hàng của Tống Thời Khê khá may mắn. Đây là quầy mà người khác vừa mới trả, không phải ở phía trước cũng không quá xa mà ở khoảng hai phần ba con phố.
Xung quanh chủ yếu là những quầy bán đồ dùng sinh hoạt, chỉ có một quầy duy nhất có bếp để bán bánh xếp chiên nhưng mùi không quá nồng.
Đi một vòng, Tống Thời Khê khá hài lòng về mọi mặt. Điều duy nhất khiến cô khó chịu là chiếc bàn miễn phí do văn phòng khu phố cung cấp. Vì chủ cũ bán đồ chiên nên bàn rất bẩn và dính dầu, lúc trả quầy cũng không dọn dẹp nhìn rất khó coi.
May mắn là Ngô Thu Hồng đã chủ động đề nghị về ký túc xá lấy xô và giẻ lau để giúp cô dọn dẹp. Nếu không ngày mai cô không chỉ phải mang quần áo đến mà còn phải chuẩn bị dụng cụ dọn dẹp, rất tốn công.
Tống Thời Khê không khách sáo với Ngô Thu Hồng, đi cùng cô ấy về ký túc xá để tiện thể xem môi trường sống ở đó như thế nào. Nếu ổn cô sẽ đến gặp cố vấn để hỏi về việc chuyển vào ở.
Ký túc xá được chia thành nhiều tòa nhà, nam nữ ở riêng. Phòng của Ngô Thu Hồng ở tầng ba, tòa nhà số hai. Vào thời điểm này mọi người đã ăn xong bữa trưa và trở về phòng để nghỉ ngơi hoặc đọc sách nên dọc đường đi rất yên tĩnh.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá cây phủ một lớp vàng óng lên hành lang dài. Mùi hương thanh khiết của hoa hòe lan tỏa trong không khí mang theo hương vị đặc trưng của tuổi trẻ.
Họ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ký túc xá, bước vào mới thấy những người khác không nghỉ ngơi mà đang tụm lại trò chuyện nhỏ tiếng. Nhìn thấy Tống Thời Khê đi cùng Ngô Thu Hồng trở về, tất cả đều ngạc nhiên dừng lời tò mò nhìn về phía họ.
Quả là chuyện lạ có thật, hai người này lại chơi với nhau rồi.
Lăng Quyên đảo mắt, hiếm khi chủ động chào hỏi Ngô Thu Hồng: "Thu Hồng, cậu về rồi à?"
"Ừm, về lấy đồ một chút."
Nghe vậy Ngô Thu Hồng có chút ngạc nhiên liếc nhìn Lăng Quyên. Phải biết rằng người này bình thường rất kiêu ngạo, thường phớt lờ cô ấy, sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy?
Nhưng rất nhanh sau đó cô ấy đã biết lý do, bởi vì ánh mắt Lăng Quyên chỉ dừng lại trên người cô ấy một lát rồi chuyển thẳng sang Tống Thời Khê. Cô ta mặt mày hớn hở cười tươi như một bông hoa hướng dương, mở lời: "Đồng chí Tống mau lại đây ngồi, chỗ này có ghế này."
So sánh trước và sau, sự khác biệt quá rõ ràng.
"Không cần đâu, lát nữa bọn tôi đi ngay."
Tống Thời Khê ngoài mặt cười nhưng trong lòng đã đưa Lăng Quyên vào danh sách đen.
Lăng Quyên thấy vài lần mở lời đều bị Tống Thời Khê lảng tránh, khóe miệng đơ ra tìm một cái cớ trốn lên giường.
Những người khác thì không thể hiện rõ ràng như Lăng Quyên nhưng cũng tỏ ra khá niềm nở với Tống Thời Khê. Tuy nhiên vì vốn dĩ không thân, không có chủ đề gì để nói nên đợi đến khi Ngô Thu Hồng trở về với cái xô từ góc trong cùng của ký túc xá họ cũng im lặng.
Tống Thời Khê đã âm thầm quan sát môi trường ký túc xá trong lúc trò chuyện bâng quơ, cuối cùng không khỏi siết chặt lòng bàn tay.
Ký túc xá của trường đều là phòng sáu người, giường tầng. Một chiếc bàn dài được kê sát tường để dùng chung. Diện tích rất nhỏ, thậm chí không có tủ để quần áo, chỉ có thể chất đống trên giường hoặc tự chuẩn bị một cái thùng để dưới gầm giường.
Hơn nữa trong ký túc xá không có phòng tắm riêng, mọi người đều phải tắm rửa ở nhà tắm công cộng. Chỉ riêng điểm này đã khiến Tống Thời Khê, một người lớn lên ở miền Nam phải chùn bước.
Không chỉ vậy cô còn tinh ý nhận thấy tường bị nứt, khung giường sắt bị bong sơn...
Tống Thời Khê lặng lẽ gạch bỏ lựa chọn chuyển vào ký túc xá trong lòng.
"Thời Khê, chúng ta đi thôi, phải ra khu vực lấy nước để lấy nước." Ngô Thu Hồng quay lại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Tống Thời Khê vội vàng mỉm cười gật đầu rồi giật lấy cái xô từ tay cô ấy: "Để tớ cầm cho."
Hai người đi nhanh như gió. Sau khi họ rời đi những người khác mới bắt đầu xôn xao bàn tán.
"Hai người họ không phải đã nghỉ chơi rồi sao? Sao Tống Thời Khê lại sẵn lòng đi chơi với Thu Hồng nữa vậy?"
"Ai mà biết được. Có lẽ Ngô Thu Hồng tự mình bám lấy người ta? Sáng nay tớ thấy rồi, cậu ấy chủ động bắt chuyện với Tống Thời Khê rồi hai người mới ngồi chung với nhau." Lăng Quyên lúc này lại thò đầu ra khỏi giường nói một câu đầy mỉa mai.
"A? Thật hả, Thu Hồng không phải là người như vậy mà."
Lăng Quyên đảo mắt, không biết họ là ngu ngốc thật hay là quá ngây thơ: "Có những người bình thường tỏ vẻ thật thà nhưng thực ra lòng dạ thâm sâu hơn ai hết. Nếu các cậu không tin, lát nữa tìm cơ hội hỏi thử là biết ngay thôi."
Họ đợi cho đến khi tan học buổi chiều rồi lại đợi cho đến tối mới "bắt được người".
Khi Ngô Thu Hồng xách xô và giẻ lau xuất hiện ở cửa ký túc xá, cô ấy đã bị chặn lại.
"Thu Hồng, các cậu đi đâu mà giờ mới về?"
Sau khi tan học buổi chiều, Ngô Thu Hồng và Tống Thời Khê đã biến mất không biết đi đâu. Chẳng lẽ Tống Thời Khê đã dẫn Ngô Thu Hồng đi chơi và ăn những món ngon rồi sao?
Nghĩ đến khả năng này mắt mọi người đều đỏ lên vì ghen tị.
"Đi dạo một chút thôi."
Ngô Thu Hồng cảm thấy tốt nhất là không nên nói nhiều chuyện của người khác nên trả lời một cách qua loa. May mắn là những người khác hỏi vài câu, thấy không moi được gì bèn chuyển sang truy hỏi về mối quan hệ giữa cô ấy và Tống Thời Khê.
Dù mọi người đều là người ở tỉnh khác đến nhưng khoảng cách giữa họ lại rất lớn.
Những người như Tống Thời Khê, có người thân đáng tin cậy và giàu có ở thủ đô là đối tượng mà tất cả mọi người đều ghen tị. Hơn nữa cô lại xinh đẹp như tiên, có cả nhan sắc lẫn tiền tài, ai nhìn vào mà không nói một câu "số sướng"!
Hồi mới nhập học Tống Thời Khê và Ngô Thu Hồng đi cùng nhau, họ ngoài mặt không nói nhưng trong lòng đều nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng là cùng một lớp tại sao Tống Thời Khê lại chọn Ngô Thu Hồng làm bạn? Phải biết rằng Ngô Thu Hồng là người nghèo nhất, quê mùa nhất lớp, cuộc sống vô cùng chật vật. Ngay cả họ cũng không muốn chơi với cô ấy.
Nhưng may mắn là không lâu sau đó hai người đã cắt đứt quan hệ.
Ai ngờ chưa được bao lâu họ lại chơi chung với nhau.
Mọi người cảm thấy khó chịu trong lòng không kìm được mà nói: "Cậu quên lần trước Tống Thời Khê đã xa lánh cậu như thế nào rồi sao? Loại người đó không xứng làm bạn với cậu."
"Đúng vậy, Tống Thời Khê có một người thân giàu có như vậy, muốn bạn bè nào mà chẳng được? Còn cần gì cậu nữa?"
"Chúng ta phải biết tự lượng sức mình, đừng cứ bám riết lấy người ta, mất giá lắm. Cô ta trong lòng chắc chỉ coi cậu là nửa người hầu, sai vặt đủ thứ chuyện thôi."
Ký túc xá có tổng cộng sáu người, không tính Ngô Thu Hồng thì Lăng Quyên là người nhảy nhót nhiệt tình nhất. Cô ta vừa nói vừa liếc nhìn cái xô trong tay Ngô Thu Hồng, ý tứ đầy ẩn ý.
Ngô Thu Hồng cũng nhìn theo ánh mắt của cô ta nhưng trong đầu lại hiện lên chuyện buổi chiều ở con phố sau trường.
Cái quầy đó nhiều dầu mỡ, dọn dẹp rất vất vả. Ban đầu Tống Thời Khê không cho cô ấy động tay, là do cô ấy không thể đứng nhìn nên đã chủ động giúp. Suốt quá trình hai người vừa làm vừa nói chuyện vui vẻ. Sau khi dọn dẹp xong Tống Thời Khê còn mời cô ấy ăn cháo dầu.
Vị ngọt ngào đó đến giờ vẫn còn vương vấn trong miệng khiến cô ấy không khỏi mỉm cười.
Ngô Thu Hồng tuy có tính cách thật thà, ngốc nghếch nhưng không hề ngu dốt, cô ấy phân biệt được tốt xấu. Có thể Tống Thời Khê trước đây thật sự không phải là người có thể kết bạn nhưng Tống Thời Khê của hiện tại thì khác. Lời nói, hành động đều lễ phép, tôn trọng. Ánh mắt cô nhìn cô ấy là sự bình đẳng, không phải là sự tự cao tự đại của kẻ bề trên nhìn kẻ dưới như lời Lăng Quyên nói.
Còn những người trước mắt này bề ngoài có vẻ như đang bênh vực cô ấy nhưng thực chất lại đều có tâm tư riêng, trong lòng khinh thường cô ấy.
Nghĩ đến đây cô ấy lạnh lùng nói: "Chuyện này có liên quan gì đến các cậu? Lo cho bản thân mình đi. Có thời gian ngồi nói xấu người khác thì chi bằng đọc thêm vài cuốn sách cho tỉnh táo đầu óc."
Lời nói của cô ấy không hề khách sáo khiến những người khác đều nghẹn lời, bực bội im lặng.
Chỉ có Lăng Quyên vẫn không buông tha, tức giận nói: "Cậu có thái độ gì vậy? Bọn này vì tốt cho cậu mà cậu còn quay lại mắng người?"
Đáng tiếc lúc này Ngô Thu Hồng đã quay lưng ra khỏi phòng để đi vệ sinh cá nhân. Lăng Quyên đành ngậm cục tức vào bụng.
…..
"Bên Thâm Thị nói rằng Thiên Hợp đã gửi đề án qua rồi."
Chiếc xe sedan màu đen từ từ tiến vào sân. Từ Tiến Trạch vừa nói vừa nhìn người đàn ông ở ghế sau qua gương chiếu hậu.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, cổ áo mở hờ để lộ chiếc cổ dài, trắng nõn. Dáng người thẳng tắp, cao ráo, khuôn mặt thanh tú nổi bật toát lên vẻ lạnh lùng, cao quý.
Buổi tối anh ăn tối với vài vị lãnh đạo cấp sở ở Cù Viên, đến giờ mới tan tiệc. Tần Việt đã uống không ít, suốt đường đi đều dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này nghe vậy, anh chỉ nhàn nhạt nói: "Đợi về rồi nói."
Hàm ý là muốn cho Thiên Hợp "nguội" một thời gian.
Từ Tiến Trạch hiểu ý không nói thêm gì, thầm thương cảm cho Thiên Hợp vài giây nhưng đồng thời cũng cảm thấy họ là tự làm tự chịu.
Từ khi mở cửa tốc độ phát triển của Thâm Thị rất đáng kinh ngạc. Chỉ trong mười năm ngắn ngủi, ngôi làng chài nhỏ ngày xưa đã thay đổi hoàn toàn. Trong đó không ít người đã nắm bắt được cơ hội, kiếm được rất nhiều tiền nhưng những người thật sự giữ được khối tài sản này thì lại không nhiều.
Tần Việt năm đó bắt đầu từ một chủ thầu nhỏ cùng với các đồng đội từng bước vững chắc, hành sự kín tiếng. Anh đã lặng lẽ chiếm lĩnh phần lớn thị trường, khi người khác nhận ra thì đã quá muộn.
Trong đợt đấu thầu dự án mới của tập đoàn Tần thị, những công ty như Thiên Hợp ban đầu tự cho mình là cao sang đứng ngoài cuộc sau đó nhận ra không ổn mới đến tìm cách bám víu xin một phần lợi, không phải hàng trăm cũng phải hàng chục.
Chỉ tiếc là dường như Tổng giám đốc Tần không mấy hứng thú.
Từ Tiến Trạch dẹp bỏ những suy nghĩ lộn xộn, sau khi đỗ xe anh ta bước xuống, vòng ra ghế sau mở cửa cung kính nói: "Tổng giám đốc Tần, đến nơi rồi."
"Ừm, vất vả cho cậu rồi."
Tần Việt mở mắt, trước tiên xoa xoa ấn đường rồi mới xuống xe.
Mặc dù đã uống không ít nhưng ý thức của anh vẫn còn tỉnh táo, không cần ai đỡ, tự mình vững vàng đi vào nhà.
Giờ này mọi người trong nhà đều đã ngủ, anh không có ý định làm phiền. Mượn ánh trăng, anh đi vào bếp rót cho mình một cốc nước. Nhưng vừa uống được hai ngụm anh đã bị một tiếng động phát ra từ không xa làm gián đoạn.
Tần Việt đột ngột nhíu mày, cơ thể phản ứng nhanh hơn cả bộ não chậm chạp. Anh tiện tay vớ lấy cây cán bột bên cạnh rồi xông tới. Động tác của anh vừa nhanh vừa cẩn trọng, không gây ra tiếng động nào lặng lẽ tiếp cận nơi phát ra âm thanh.
Anh giơ cây cán bột lên nhưng khi nhìn rõ tình hình bên trong, anh sững lại, lông mày nhíu càng chặt hơn.
Lại là phòng tạp vụ.
Căn phòng trước mắt rất quen thuộc nhưng lần này không còn tối tăm như lần trước, ánh đèn sáng trưng chiếu rõ mọi ngóc ngách bên trong. Đương nhiên bao gồm cả người phụ nữ đang đứng trước bàn là ủi.
Cô mặc một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, mái tóc dài được buộc gọn gàng suôn mượt rủ sau lưng. Vài sợi tóc mai lòa xòa bên má bám vào chiếc cằm nhỏ, trắng bóc càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.
Vì quay lưng lại, cô không nhận ra sự xuất hiện của anh, vẫn tỉ mỉ là ủi quần áo. Nhưng có lẽ chiếc bàn là bằng sắt khá nặng, cô cầm có chút khó khăn. Cô thỉnh thoảng phải đặt lên bếp để làm nóng, lâu dần cô đổi sang tay khác. Toàn bộ quá trình diễn ra một cách kiên nhẫn và dịu dàng.
Tần Việt nhìn cảnh tượng này, yết hầu vô cớ chuyển động.