Đúng lúc mấu chốt Tống Thời Khê nhanh tay kéo cô ấy lại.

"Có bị trẹo chân không?"

Ngô Thu Hồng theo phản xạ lắc đầu vịn vào tay Tống Thời Khê đứng vững. Cô ấy ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Tống Thời Khê, sự quan tâm trong đó không giống giả vờ khiến cô ấy sững sờ. Cô ấy còn không biết mình đã ngồi xuống bên cạnh Tống Thời Khê từ lúc nào.

Đợi đến khi lấy lại tinh thần, chuông vào học đã vang lên. Ngô Thu Hồng chỉ có thể ngồi yên trên ghế như trên đống lửa, tự an ủi rằng chỉ là một tiết học thôi, không có gì to tát.

Nhưng học được một lúc cô ấy không nhịn được mà lần đầu tiên lơ đễnh trong giờ học bởi vì cô ấy phát hiện Tống Thời Khê hôm nay dường như đã biến thành một người khác nhưng cụ thể thay đổi ở đâu thì cô ấy lại không nói được.

Nếu thật sự phải nói, chính là trở nên dịu dàng hơn, học hành nghiêm túc hơn, xinh đẹp và có khí chất hơn...

"Mặt tớ có dính gì sao? Sao cứ nhìn tớ mãi vậy?"

Tống Thời Khê đương nhiên nhận ra hành động Ngô Thu Hồng thỉnh thoảng liếc nhìn mình nên không nhịn được cong môi cười hạ giọng trêu chọc một câu.

Quả nhiên lời vừa dứt, khuôn mặt Ngô Thu Hồng đỏ bừng, xấu hổ lắc đầu liên tục rồi cuối cùng cũng tập trung lại vào bảng đen.

Thấy vậy nụ cười trên môi Tống Thời Khê càng sâu hơn. Cô đã lâu không gặp một cô gái đơn thuần, tốt bụng như vậy. Tâm tư đơn giản đến mức chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra. Nguyên chủ bỏ lỡ một người bạn như thế này thật là một điều đáng tiếc.

Cô rất thích cô ấy. Nếu có thể hàn gắn lại mối quan hệ thì không còn gì tốt hơn.

Hết một tiết học, Tống Thời Khê liếc thấy Ngô Thu Hồng muốn dọn đồ rời đi, cô vội vàng cầm lấy vở và hỏi: "Thu Hồng, chỗ này tớ không hiểu, cậu có thể giúp tớ xem được không?"

Giọng nói của cô trong trẻo, ngọt ngào như tiếng chuông, đôi mắt đẹp long lanh nhìn cô ấy khiến người ta không nỡ từ chối. Ngô Thu Hồng mím môi, cuối cùng cũng đặt đồ xuống và bắt đầu giải thích.

Thoáng chốc chuông vào học lại vang lên.

Hai người đành tiếp tục ngồi cùng nhau. Cứ như vậy ban đầu là cùng nhau lên lớp rồi cùng đi ăn ở nhà ăn. Tống Thời Khê luôn có đủ loại lý do để giữ chân Ngô Thu Hồng.

Đại học Kinh tế Tài chính thủ đô có tổng cộng ba nhà ăn. Hai người chọn nhà ăn số ba gần đó. Đúng giờ ăn nên người rất đông, hai người phải xếp hàng một lúc lâu mới đến lượt.

Mua cơm là đổi tiền mặt lấy phiếu ăn. Có các mệnh giá: phân, hào, tệ. Dùng phiếu ăn có thể trực tiếp mua đồ ăn. Giá của mỗi món ăn đều được ghi trên tấm bảng lớn với chữ đen trên nền đỏ, nhìn vào là biết ngay.

Giá cả rẻ đến mức khó tin: một bát cháo hai phân, một chiếc quẩy bốn phân, mười mấy cái sủi cảo nhân thịt hai hào, một món thịt ba hào...

Mỗi quầy đều có một người bán hàng mặc đồng phục màu trắng. Tống Thời Khê tốn hai hào để mua một bát sủi cảo nhân thịt còn Ngô Thu Hồng mua một bát cháo loãng và hai cái bánh bao.

Nhà ăn rất đông, hai người đi một vòng mới tìm được bàn ghế trống.

Tống Thời Khê thấy những món Ngô Thu Hồng gọi đều không có mỡ, biết cô ấy xuất thân từ nông thôn, gia đình khó khăn ngày thường luôn tiết kiệm. Có lẽ cả học kỳ cũng không dám gọi một món có thịt. Cô không khỏi cảm thấy xót xa. Vừa nhanh tay gắp vài cái sủi cảo từ bát của mình sang cho cô ấy vừa mở lời đánh lạc hướng.

"Thu Hồng, cậu có biết gần đây có chỗ nào có thể bán đồ không?"

"Sau cổng trường mình có một con phố bán đủ thứ."

Dù Tống Thời Khê có nhanh đến đâu Ngô Thu Hồng vẫn phát hiện ra. Sau khi trả lời cô ấy vội vàng gắp sủi cảo trả lại: "Cậu ăn đi, tớ ăn chỗ này là đủ rồi."

Món có thịt đối với cô ấy không hề rẻ, cô ấy không dám ăn đồ của người khác.

"Thôi mà, cậu cứ ăn đi, đừng khách sáo với tớ."

Tống Thời Khê không nói lý lẽ, chặn đũa của Ngô Thu Hồng lại nháy mắt tinh nghịch với cô ấy: "Sau này tớ còn phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều trong học tập và cuộc sống. Nếu cậu cứ như vậy tớ làm sao dám mở miệng nhờ vả?"

Nghe Tống Thời Khê nói vậy, Ngô Thu Hồng mím môi, cuối cùng cũng nhận lấy tấm lòng tốt của cô.

Đợi đến khi ăn một miếng bánh bao cô ấy mới nhận ra Tống Thời Khê ban đầu nói là "bán" chứ không phải "mua". Chỉ một chữ khác biệt nhưng ý nghĩa lại khác xa.

"Cậu muốn bán cái gì à?"

Tống Thời Khê cũng không giấu giếm nói ra ý tưởng của mình: "Tớ có rất nhiều quần áo chỉ mặc một hai lần, bây giờ tớ không muốn nữa nên muốn bán rẻ để thu lại vốn."

Tuy là quần áo cũ nhưng mỗi bộ đều hợp thời trang, giá cả đắt đỏ, chất liệu và gia công đều thuộc hàng nhất. Chỉ cần định giá hợp lý, với tâm lý “tiết kiệm tức là kiếm tiền” sẽ có người mua.

Hơn nữa thời đại này nhiều người đều mặc lại quần áo cũ của người lớn. Họ không quá coi trọng quan niệm cũ mới, khả năng chấp nhận cao hơn.

Thêm vào đó kiếp trước cô là một blogger, tự thấy khả năng ăn nói của mình không tệ nên cô tự tin có thể bán được hàng giúp ví tiền của mình "hồi máu".

Ý tưởng này nảy ra từ tối qua nhưng cô vẫn băn khoăn về địa điểm. Suy đi tính lại cô vẫn thấy khu vực gần trường đại học là thích hợp nhất, có nhiều nữ sinh trẻ tuổi, quần áo sẽ dễ bán hơn.

Bây giờ nghe Ngô Thu Hồng nhắc đến con phố sau cổng trường cô lại càng thấy nóng lòng, chỉ muốn đi xem ngay lập tức.

Ngô Thu Hồng suy nghĩ một chút, hình như trong đó cũng có người bán quần áo bèn nhỏ giọng đề nghị: "Vậy đợi lát nữa ăn cơm xong tớ đi cùng cậu dạo một vòng nhé?"

Tống Thời Khê lập tức vui mừng thốt lên: "Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn cậu, Thu Hồng. Tớ còn lo không biết đường, có cậu đi cùng tớ yên tâm hơn nhiều."

Giọng cô vui vẻ, vẻ mặt hớn hở không che giấu được. Ngô Thu Hồng lần đầu tiên thấy Tống Thời Khê có biểu cảm như vậy không khỏi cười theo.

Hai người ăn xong bữa trưa, tranh thủ giờ nghỉ trưa họ đi ra cổng sau. Vừa ra khỏi trường họ như bước vào một thế giới khác.

Hai bên đường toàn là những người bán hàng rong. Các quầy hàng được sắp xếp lộn xộn nhưng có trật tự. Hầu hết đều bán đồ ăn còn có cả quần áo, đồ trang sức, văn phòng phẩm...

Đúng như Ngô Thu Hồng nói, cái gì cũng có bán và giá cả thường rẻ hơn trong cửa hàng, rất được lòng học sinh, sinh viên. Ngay cả những người dân sống gần đó cũng đến dạo chơi khi rảnh rỗi.

Tống Thời Khê nhìn không chớp mắt, cuối cùng không cưỡng lại được cám dỗ mua một phần bánh Lừa Lăn Bột. Vỏ bánh làm từ bột kê vàng bọc nhân đậu đỏ, ngoài cùng phủ một lớp bột đậu nành. Cắn một miếng, mềm dẻo, ngọt ngào, tan ngay trong miệng không hề bị ngán.

"Cậu ăn thử đi, ngon lắm đấy."

"Tớ không ăn đâu, vừa ăn cơm xong..."

Lời từ chối của Ngô Thu Hồng còn chưa dứt một miếng bánh đã được nhét vào miệng cô ấy. Hương vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng khiến cô ấy không nhịn được thè lưỡi ra liếm.

Ngày thường cô ấy làm gì có tiền để mua những món ăn vặt này. Giờ hiếm hoi được ăn lại nhờ Tống Thời Khê hào phóng. Lòng cô ấy bỗng dâng trào cảm xúc. Cô ấy vô thức liếc nhìn bảng giá bên cạnh, nghĩ bụng mình cũng có thể mua được bèn cười nói: "Ngon thật đấy, Thời Khê, cảm ơn cậu. Ngày mai tớ cũng mời cậu ăn."

Tống Thời Khê còn chưa kịp mở lời cô bán bánh bên cạnh đã nhanh nhảu tiếp lời: "Hai người tình cảm thật đấy. Ngon thì lần sau lại đến nhé. Bánh này là tự tay tôi làm, nguyên liệu thật, chưa ai ăn mà không khen đâu."

Người phụ nữ bán bánh nhanh trí lại ngọt ngào. Không chỉ khen họ mà còn khéo léo quảng cáo cho mình.

"Vâng, chị ơi, lần sau chúng em lại đến chỗ chị ăn."

Tống Thời Khê mỉm cười nhẹ nhàng, mắt đảo một vòng giả vờ như vô tình hỏi: "Chị ơi, các chị bán hàng ở đây không sợ bị trường và quản lý đô thị đuổi à?"

"Chúng tôi đều đã làm thủ tục, nộp tiền rồi, làm sao nói đuổi là đuổi được?"

Lý Thục Hà thấy Tống Thời Khê trẻ trung, xinh đẹp lại ngọt ngào gọi mình là chị, khóe miệng cười tươi đến tận mang tai. Nghe cô hỏi về chuyện này bà liền giải thích, dù sao cũng không phải là bí mật gì.

"Ồ, ồ." Tống Thời Khê gật đầu vẻ suy tư rồi lại hỏi: "Vậy lần sau nếu em muốn ăn bánh Lừa Lăn Bột thì tìm chị ở đâu? Vẫn ở đây à?"

"Đúng, chính là ở đây. Cô đừng thấy con phố này hơi lộn xộn nhưng thực ra các quầy hàng đều cố định cả. Tôi nộp tiền nhiều nên ở phía trước. Sau này cô muốn ăn cứ tìm đúng gốc cây bách cổ này là được." Lý Thục Hà vừa tiếp khách vừa trả lời.

Thấy bà bận, Tống Thời Khê nhanh chóng hỏi: "Nộp bao nhiêu tiền vậy ạ?"

"Những quầy xa hơn thì mười, mười lăm tệ một tháng, quầy của tôi thì hai mươi tệ."

Lý Thục Hà theo bản năng trả lời. Khi bận rộn người ta không để ý đến việc mình có "hớ miệng" hay không. Sau khi nói xong bà mới nhận ra mình đã tiết lộ thông tin quan trọng nhưng thấy đối phương chỉ là một sinh viên nên cũng không để tâm nhiều.

Hai người trò chuyện như thể chỉ là hỏi han xã giao nhưng Tống Thời Khê đã tìm hiểu được gần như tất cả thông tin mà cô muốn. Sau khi cảm ơn cô kéo Ngô Thu Hồng đi.

"Cậu giỏi thật đấy."

Ngô Thu Hồng nãy giờ không nói gì, đợi đi xa rồi mới dám giơ ngón tay cái lên với Tống Thời Khê. Chỉ vài câu nói mà đã moi được hết thông tin vậy mà người ta lại không hề hay biết, chỉ coi đó là chuyện phiếm.

Chỉ là trước đây Tống Thời Khê có lanh lợi như vậy không?

Ngô Thu Hồng đột nhiên nhận ra rằng trong quãng thời gian ngắn ngủi quen biết trước đây cô ấy dường như chẳng biết gì về Tống Thời Khê cả.

"Đương nhiên rồi, có phải cậu bị tớ mê hoặc rồi không?" Tống Thời Khê khẽ cong môi đỏ quay đầu nghiêng đầu cười với Ngô Thu Hồng. Đôi mắt đẹp cong lên, trong mắt lấp lánh như nước mùa thu, vẻ duyên dáng, quyến rũ không thể diễn tả bằng lời.

Cô thẳng thắn nhận lời khen của Ngô Thu Hồng khiến người vốn quen với sự khiêm tốn, nhún nhường như Ngô Thu Hồng vừa buồn cười vừa bất lực. Nhưng cô ấy không hề cảm thấy Tống Thời Khê kiêu ngạo, ngược lại còn thấy cô rất đáng yêu. Khóe môi cô ấy cũng nở một nụ cười.

Hai người đi dạo một lúc, Tống Thời Khê lại tìm một người khác hỏi rõ địa chỉ của cơ quan quản lý đô thị và văn phòng khu phố rồi đi đến hai nơi đó. Cô đến cơ quan quản lý đô thị gần nhất trước, khi đến nơi mới biết các quầy hàng này do văn phòng khu phố quản lý nên lại chuyển sang văn phòng khu phố.

Tại văn phòng khu phố, sau khi tìm đúng nhân viên phụ trách và hỏi kỹ các thông tin liên quan, cô vung tay chi mười tệ để thuê một quầy hàng trong một tháng.

Không còn cách nào khác, Tống Thời Khê cũng muốn thuê vài ngày với giá vài tệ nhưng quy định chỉ cho thuê từ một tháng trở lên.

Ngô Thu Hồng đứng bên cạnh kinh ngạc há hốc mồm. Phải biết rằng mười tệ là tiền sinh hoạt phí hơn một tháng của cô ấy. Cô ấy còn muốn khuyên nhủ thêm vì nếu sau này quần áo không bán được thì mười tệ đó coi như mất trắng.

Nhưng Tống Thời Khê lại nói cô đã tính toán kỹ, sẽ không làm ăn thua lỗ. Ngô Thu Hồng thấy cô tự tin như vậy, không nỡ tiếp tục dội gáo nước lạnh nên đành im lặng.

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục và nhận được biển số quầy, Tống Thời Khê vội vàng chạy đến quầy hàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play