"Chị biết, chị không trách ai cả, chị chỉ muốn tìm thấy con bé càng sớm càng tốt." Trịnh Huệ Lan vẫn chưa đến mức hồ đồ mà đổ lỗi cho người khác. Nói xong bà muốn lên núi, Trịnh Quốc Phỉ thấy không cản được bà bèn cùng đi lên.
Khi đến nơi quay phim, ở đây đã tập trung rất nhiều người. Tất cả đều là những người đã tìm kiếm nhiều giờ mà không có kết quả quay về để tập hợp và nghỉ ngơi.
"Mẹ, cậu." Tần Chi Ý nhìn thấy hai người ngay lập tức, không kịp lau đi nước mắt trên mặt liền chạy đến.
Đã lâu lắm rồi Trịnh Huệ Lan không thấy con gái khóc như vậy, cũng không kịp hỏi vì sao cô ấy lại ở đây, người dính đầy bùn đất trông vô cùng thảm hại. Bà lập tức lao đến ôm lấy cô ấy vào lòng, mắt dần đỏ hoe.
"Tất cả là tại con, con đã không trông chừng Kiều Yên." Tần Chi Ý khóc nức nở, cảm thấy không còn mặt mũi nào đối diện với cậu, nói xong đầu càng cúi thấp hơn.
"Chuyện này không ai muốn thấy, cậu không trách con." Trịnh Quốc Phỉ tiến lên vỗ vỗ đầu cô ấy, nhìn quanh một vòng không thấy bóng dáng vợ mình, sợ bà đã theo các đồng chí công an lên núi, vội vàng hỏi nhưng càng sợ điều gì thì điều đó lại xảy ra.
"Mợ vừa lên đã đi tìm người rồi." Tần Chi Ý nghĩ đến điều gì đó vội vàng ngừng khóc nức nở nói: “Còn cả Tống Thời Khê nữa! Cô ấy và nhân viên đi tìm Kiều Yên đến giờ vẫn chưa về.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play