Lời của Ôn Ninh vừa dứt, Văn Tư cùng Tào đại phu liền đồng loạt kinh ngạc nhìn nàng.
Lạy trời! Ôn di nương này cũng gan lớn thật đấy!
Không phải là không thể góp ý với Đô hộ, nhưng giọng điệu trách móc như thế này thì là chuyện gì? Ngay cả Tứ công tử hay Vô Ưu cô nương, cũng tuyệt đối không dám dùng giọng như vậy mà nói chuyện với chủ công đâu!
Trần Cẩn Phong khựng lại một chút, rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt phượng đen láy, sâu thẳm như hồ nước tĩnh lặng, không cách nào đoán nổi tâm tư hắn. Rất nhanh, ánh nhìn ấy liền chuyển hướng sang Văn Tư, đôi mắt hơi nheo lại.
Văn Tư còn chưa kịp hoàn hồn vì chủ công lại không hề trách phạt Ôn di nương, thì trái tim đã run lên một nhịp, vội vàng hành lễ nhận tội: “Chủ công, tiểu nhân… tiểu nhân không phải cố ý kể chuyện chủ công phát bệnh cho Ôn di nương nghe. Tiểu nhân chỉ nghĩ rằng, Ôn di nương giờ là đại phu của chủ công, nên cần phải biết những việc này…”
“Không sao, ngươi làm đúng rồi.”
Trần Cẩn Phong cắt lời hắn, thấy Ôn Ninh vẫn đang cau mày nhìn mình, liền dừng lại một chút, nhàn nhạt nói: “Hôm qua trong quân có hai tân binh hành tung khả nghi, ta vội vàng đến đó, nên mới quên mang nón che nắng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT