Trần Cẩn Phong vừa chỉnh lại y phục, vừa nói: “Hôm qua ở doanh trại, ta chẳng đã nói với ngươi rồi sao?”
“Nhưng mà, chủ công rõ ràng rất để tâm tới Ôn di nương, hơn nữa, trên người Ôn di nương hiển nhiên còn che giấu một vài bí mật.”
Hứa Cửu Tư sắc mặt nghiêm túc, hiển nhiên là đang rất nghiêm chỉnh bàn luận vấn đề này.
Trần Cẩn Phong trầm mặc một lát, lại đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan gì: “Hứa tiên sinh có từng ngửi thấy, trên người nàng có một mùi hương thuốc?”
Hứa Cửu Tư ngẩn người, gương mặt tràn đầy vẻ mờ mịt: “Hương thuốc? Không có thì phải? Trên người Ôn di nương quả thực có mùi thơm, nhưng hình như là mùi bạch đàn hương. Rất nhiều nữ tử thích dùng bạch đàn hương để xông y phục, cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Hơn nữa, mùi đó cũng không nồng.”
Trần Cẩn Phong khẽ nhếch môi cười nhạt đầy giễu cợt: “Nhưng ta lại có thể ngửi thấy. Không chỉ ngửi thấy, mà mùi đó còn khiến lòng ta bứt rứt, phiền muộn không yên.”
Hứa Cửu Tư lập tức nhíu mày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT