Nghe một hồi, Trịnh Khắc lập tức hiểu ra, Vong Ưu khách điếm này hẳn là một "quái dị".
Ba quy tắc mà Sử Thiếu Sơn nói nghe qua thì có vẻ rất dễ tuân thủ, nhưng một đoàn người có tới mười sáu mạng mà lại chết mất mười lăm... Không biết là do lúc đầu bọn họ không biết quy tắc, phải dùng mạng người để thăm dò ra những điều cấm kỵ này, hay là đối phương đã che giấu thông tin quan trọng nào đó? Ngoài ra, về việc Sử Thiếu Sơn này đã trốn thoát khỏi Vong Ưu khách điếm như thế nào thì hắn lại không hề nhắc tới một lời.
Đối phương không nể mặt như vậy, đây là lần đầu tiên Liễu Dật gặp phải ở Hắc Thủy thành trong suốt nhiều năm qua. Hắn cảm thấy mình cần phải nhắc nhở thiếu niên này một phen, nếu có thể dùng thân phận để khiến kẻ ngu xuẩn không biết sống chết kia biết khó mà lui, chẳng phải càng thể hiện được địa vị của mình hay sao.
"Ta không có ý trách ngươi, ta chỉ thấy uống rượu hại thân, vẫn nên uống ít một chút thì hơn." Đông Phương Hỏa Diễm gắp một miếng đồ nguội, bỏ vào bát của nàng rồi cười làm lành.
Đinh Quả Quả không thèm để ý đến hắn, nàng đứng dậy bẻ vài cành cây, chọn những cành thẳng nhất, lại xé vạt áo của mình rồi mới bắt đầu nắn lại xương bị trật cho hổ con. Nàng dùng cành cây nẹp lại, lấy dải vải buộc cho thật chắc.
"Vũ Kiều này hôm qua đã lẻn ra bằng cửa sau, bị bà vú quản sự phát hiện. Trong lúc giằng co, nàng đã làm rơi một miếng ngọc bội. Bà vú thấy ngọc bội có chất lượng cực tốt, không giống vật mà một nha hoàn nên có, cảm thấy chuyện này có điểm khác thường nên đã đến báo lại. Trùng hợp thay, đây chính là vật mà phu nhân đã đánh mất mấy hôm trước.
Nam Cung Ninh vừa đi đến bên cạnh Nạp Lan Băng thì đột nhiên ngất đi. Nạp Lan Băng vội vàng đỡ lấy nàng, trong phòng nhất thời hỗn loạn cả lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play