Bọn bắt cóc mãi vẫn không thả Chu Dĩ Chi đi. Trong lúc chàng nghi ngờ có lẽ mình vẫn khó thoát khỏi kết cục bị bán vào kỹ viện, bị đàn ông chiếm đoạt thân thể thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đánh nhau loảng xoảng.

- Vương gia! Vương gia, ngài ở đâu! - Là giọng của Hạo Chí.

Trong lòng Chu Dĩ Chi dâng lên muôn vàn cảm động. Chàng cảm thấy không uổng công nuôi Hạo Chí, cuối cùng Hạo Chí cũng đến cứu chàng rồi.

Hạo Chí đẩy cửa bước vào, nhìn hai người bị trói trên đất:

- Vương gia! Lý tiểu thư!

Cậu ta vừa giúp Chu Dĩ Chi cởi trói, vừa nói:

- Vương gia, người bên ngoài đã bị chúng ta giải quyết hết rồi.

- Sao ngươi lại đến đây? - Chu Dĩ Chi xoa xoa cổ tay bị trói đau.

- Buổi sáng nô tài đuổi theo ngài ra ngoài, phát hiện ngài vừa đi đến đầu ngõ đã bị người ta đánh thuốc mê mang đi...

Chu Dĩ Chi giật mình, chột dạ liếc nhìn Lý Thanh Thu, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được, nói:

- Hạo Chí, đừng nói nữa, nói nữa là ta đấm tòe mỏ ngươi đấy!

Hạo Chí giật mình che miệng mình lại.

Chu Dĩ Chi chỉnh lại tóc tai và quần áo của mình, tới lúc quay lại thì thấy Lý Thanh Thu bị trói đang dùng ánh mắt kỳ quái xen lẫn một chút đáng thương nhìn họ.

Chàng đứng thẳng người, từ từ sải bước tới gần, ngồi xổm xuống, dùng dáng vẻ tự cho là tao nhã để cởi trói cho nàng.

- Lý cô nương, chuyện ta cứu cô thật sự chỉ là tiện tay thôi, không cần cô cảm ơn đâu. - Chàng lại đứng dậy, như một vị thần giáng trần, giọng điệu thản nhiên và lạnh nhạt.

[Ngài ấy đẹp trai quá.] 

Trong lòng Chu Dĩ Chi thầm khinh bỉ một tiếng. Đúng là nữ nhân, quả nhiên đã bị chàng mê hoặc đến mất hồn mất vía rồi. Mà những chuyện chàng làm vốn dĩ chỉ là chuyện bình thường thôi.

[Đừng nói là ngài ấy tưởng mình nghĩ như vậy nhé?]

Chu Dĩ Chi bước hụt một bước, suýt thì ngã sấp mặt xuống đất.

Lúc Chu Dĩ Chi về phủ đã rất khuya rồi, có điều mẫu thân chưa ngủ. Thấy Chu Dĩ Chi trở về, bà vội vã chạy ra hỏi:

- Con trai! Mẹ còn tưởng hôm nay con và Lý cô nương ngủ lại bên ngoài chứ, sao con lại về rồi?

- Gặp chút tai nạn, Lý Thanh Thu bị người ta bắt cóc, con đã cứu nàng ấy. - Chu Dĩ Chi mặt không đỏ tim không đập mà trả lời.

- Chuyện tốt đó con trai, vậy là con anh hùng cứu mỹ nhân rồi, chắc chắn bây giờ Lý cô nương đã mang lòng mến mộ con! Để mẹ đi chuẩn bị sính lễ liền, ngày mai đi hỏi cưới cho con luôn nhé!

Chu Dĩ Chi đang định từ chối thì mẫu thân đã chạy một mạch đi mất.

Quả nhiên, đối với chuyện đại sự cả đời của con cái, bất kỳ bậc phụ huynh nào cũng sẽ như trẻ ra mười tuổi, chân cẳng đi nhanh như bay.

*

Chu Dĩ Chi mất ngủ.

Đây là lần đầu tiên chàng mất ngủ trong hai mươi mấy năm cuộc đời.

Sáng sớm hôm sau, chàng vác hai quầng thâm mắt cực kỳ rõ ràng bước ra khỏi phòng.

- Vương gia, ngài bị sao thế? - Hạo Chí thấy chàng, vội vàng hỏi han.

Chu Dĩ Chi ngồi xuống ghế, hai mắt đờ đẫn, một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng:

- Hả?

Hạo Chí giật mình:

- Vương gia! Ngài đừng dọa nô tài mà Vương gia!

Chu Dĩ Chi chau mày:

- Ta không sao, đừng la hét nữa, ồn ào làm ta phiền lòng.

Hạo Chí vô tội im bặt.

Chàng day trán của mình: - Ta hỏi ngươi một vấn đề nhé Hạo Chí.

- Xin ngài cứ nói, thưa Vương gia.

- Nếu, ta nói là nếu, có một cô nương hôn ngươi thì điều này có nghĩa là gì?

Hạo Chí trợn to hai mắt:

- Cô nương? Hôn nô tài? Vương gia à, sao chuyện này có thể xảy ra với nô tài được?

- Ta nói nếu! Ta bảo ngươi tưởng tượng một chút! Tưởng tượng, có hiểu không? - Chu Dĩ Chi giơ nắm đấm lên.

Hạo Chí ôm đầu theo phản xạ có điều kiện:

- Nhưng Vương gia, nô tài tưởng tượng không ra, bị một cô nương hôn là cảm giác gì ạ?

Chu Dĩ Chi khựng lại một chút như đang suy nghĩ gì đó, sau đó mới nhẹ nhàng trả lời:

- Bị một cô nương hôn ấy hả… Mềm mềm, ngọt ngọt, hơn nữa sau khi kết thúc, cả người sẽ giống như bị lửa đốt.

- Vương gia, sao mặt ngài lại đỏ thế?

Chu Dĩ Chi mất tự nhiên, hắng giọng nói: - Nói bậy, ngươi nhìn nhầm rồi.

Hạo Chí khó hiểu gãi gãi đầu.

- Hạo Chí, ta đang hỏi ngươi, có một cô nương hôn ngươi thì điều này có nghĩa là gì?

- Vương gia, vấn đề này nô tài cũng không rõ lắm. Nhưng nô tài thấy trong thoại bản viết rằng, khi công tử ngủ say thì cô nương yêu thầm công tử sẽ mượn cơ hội đó để hôn lén chàng.

Yêu thầm. Lẽ nào Lý Thanh Thu thầm yêu chàng?

Khóe miệng Chu Dĩ Chi bất giác khẽ nhếch lên.

Nhưng không đúng, đồ nữ lưu manh đó có hôn lén chàng đâu.

Khóe miệng chàng lại hạ xuống:

- Vậy nếu cô nương đó cưỡng hôn ngươi thì sao?

- Cưỡng... Cưỡng hôn? - Hạo Chí lau mồ hôi trên trán: - Vậy, vậy chắc là, là yêu vô cùng mãnh liệt!

Câu trả lời này khiến Chu Dĩ Chi vô cùng hài lòng.

- Vương gia! Không hay rồi Vương gia! - Chu Dĩ Chi còn chưa vui được bao lâu thì một nha hoàn vội vã chạy đến, mang theo một tin tức chẳng lành.

- Sao thế?

- Vương gia! Sáng sớm hôm nay lão phu nhân ra ngoài một chuyến, sau khi về thì tự nhốt mình trong phòng tới giờ, chẳng thèm để ý tới ai! - Nha hoàn vội vã nói.

Chu Dĩ Chi lập tức chạy về phòng. Mẫu thân vừa nhìn thấy chàng đã lau khóe mắt vốn chẳng có tí lệ nào, nói rằng:

- Con ơi, mẹ có lỗi với con.

- Đã xảy ra chuyện gì thế mẫu thân?

- Con trai, hôm nay dậy từ sáng sớm, chuẩn bị đến phủ Thừa tướng để hỏi cưới cho con. Con đoán xem sau đó thế nào?

Chu Dĩ Chi không khỏi cạn lời:

- Mẫu thân, người đi thật à, con tưởng tối qua người nói đùa thôi chứ...

- Đừng ngắt lời ta! - Mẫu thân vỗ vỗ tay chàng, nói tiếp: - Ta vừa đi đến cửa phủ Thừa tướng đã gặp Trương Thái úy và phu nhân của Đường Thừa tướng, cả hai đều đến để hỏi cưới Lý Thanh Thu, con gái của Thừa tướng cho con trai nhà mình!

Không ngờ Lý Thanh Thu lại được nhiều nhà ưng như thế, Chu Dĩ Chi thầm nghĩ. Nhưng tiếc là Lý Thanh Thu yêu chàng đậm sâu rồi, vậy nên hai nhà này chắc chắn công cốc.

Chàng mỉm cười tự tin, hỏi: - Mẫu thân, đây có phải chuyện gì to tát đâu?

Mẫu thân lườm chàng một cái:

- Cái thằng khờ này, tại con không rõ tình hình thôi! Lúc đó ta và hai vị phu nhân lần lượt vào phủ, phu nhân của Trương Thái úy mang theo vạn lượng vàng và một viên dạ minh châu có một không hai làm sính lễ. Còn phu nhân của Đường Thừa tướng thì hứa sẽ dùng thế lực nhà mình để củng cố vị trí của Lý thừa tướng trong triều, thuyết phục ông ấy đồng ý! ( app TYT - tytnovel )

Chu Dĩ Chi: ...

Chu Dĩ Chi - một Vương gia nhàn tản không tiền không thế lực, để người mẹ không quá già nua của mình phải che mặt chạy trối chết khỏi phủ Thừa tướng.

- Đều tại con!

Chu Dĩ Chi - một Vương gia ngoài hai mươi tuổi, bị người mẹ không phải quá già nua của mình cầm gậy đuổi đánh khắp vương phủ.

Chu Dĩ Chi vô cùng phiền muộn. Trước đây, những ái nữ nhà Thị lang, Thượng thư khác vừa biết thân phận Vương gia của chàng đã lập tức nhào tới. Còn Lý Thừa tướng vốn là bậc trọng thần ở trong triều, lại có gia tài bạc vạn nên ông ấy khinh thường một Vương gia như chàng cũng là lẽ hiển nhiên.

Mẫu thân cũng sầu não nhìn chàng.

- Ta thật sự rất thoáng, nếu con thật sự thích Lý Thanh Thu thì để con ở rể phủ Thừa tướng luôn cũng được.

Chu Dĩ Chi: ...

Chu Dĩ Chi thầm nghĩ, cho dù những nhà khác có tiền có thế nhưng người Lý Thanh Thu yêu là chàng, họ đã hôn nhau rồi, vậy nên Lý Thanh Thu sẽ không để cha mình đồng ý những mối hôn sự đó đâu.

- Vương gia! - Hạo Chí thở hổn hển đột nhiên xuất hiện, cắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Dĩ Chi: - Nô tài vừa mới thấy Lý tiểu thư ở trên phố! Nàng ấy đang đi dạo phố với công tử nhà Trương Thái úy đấy!

- Ồn ào cái gì, Lý tiểu thư nào? - Chu Dĩ Chi điềm nhiên uống một ngụm trà. Kinh Thành này có nhiều nhà họ Lý lắm.

- Sao ngài khờ ngang vậy Vương gia! Lý tiểu thư Lý Thanh Thu chứ còn ai nữa!

Hạo Chí vô tội bị phun trà đầy người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play