Chu Dĩ Chi đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình, không ngờ bữa tiệc ngắm hoa đó còn nhàm chán hơn cả trong tưởng tượng của chàng.
Bây giờ Chu Dĩ Chi đang ngồi uống trà một mình trong đình nghỉ mát, còn mẫu thân ở phía xa thì được một nhóm nữ tử váy quần sặc sỡ vây quanh. Họ cùng nhau ngắm hoa, trò chuyện, ăn điểm tâm, chơi vui không để đâu cho hết. Không phải mẫu thân mượn cớ tổ chức bữa tiệc này để xem mắt cho chàng sao? Tại sao lại không có ai đến tìm chàng chơi vậy? Chẳng lẽ phải để chàng chủ động qua đó tìm họ à? Thế thì mất giá chết!
Lúc Chu Dĩ Chi nốc cạn ly trà lạnh thứ tư, cuối cùng chàng cũng không nhịn được nữa. Gã sai vặt bên cạnh thấy Thất Vương gia đứng dậy từ trên ghế đá, sau đó chỉnh lại vạt áo sao cho ngay ngắn rồi rời khỏi đình nghỉ mát đi về phía cổng chính một cách tao nhã.
Lúc đi ngang qua lão phu nhân và nhóm tiểu thư, mắt Vương gia vẫn không liếc ngang liếc dọc, chỉ là bước chân rõ ràng đã chậm lại. Đến lúc sắp bước qua ngưỡng cửa, chàng lại cứng đờ dừng động tác.
Chàng đã bị ngó lơ kìa.
Chu Dĩ Chi rất khó chịu vì chuyện này.
Gã sai vặt nhìn thấy vị Vương gia mặt không cảm xúc kia lại vòng trở về. Chàng đi đến trước một chiếc bàn đá nơi lão phu nhân và các tiểu thư đang tụ tập, cắt ngang cuộc trò chuyện sôi nổi của họ mà chẳng nể mặt ai.
- Thưa mẫu thân, nhi thần nghe nói ngoài phố Thập Nhất mới mở một tiệm điểm tâm, bánh hoa đào và bánh nếp ở đó đều thơm ngọt ngon miệng nên nhi thần định ra ngoài một chuyến, mua một ít về cho mẫu thân nếm thử. - Chu Dĩ Chi hơi cúi đầu, dáng vẻ cung kính, giọng điệu bình thản.
Lúc này nhất định mẫu thân sẽ từ chối mình, bảo mình tùy tiện sai một gã sai vặt đi mua, sau đó mời mình tham gia vào tiệc trà của bọn họ cho xem. Chu Dĩ Chi tự tin nghĩ thầm.
- Được đấy, vậy con mau đi đi. - Mẫu thân mỉm cười nói ra mấy chữ, sau đó quay người lại kéo một cô nương nhà ai đó: - Thằng con này của ta đúng là hiếu thảo, đợi nó mua về rồi ta sẽ chia cho các con nếm thử.
Chu Dĩ Chi: ...
Chàng đứng cứng đờ tại chỗ, động tác chắp tay chào nâng lên không được mà thả xuống cũng chẳng xong. Nhưng đã không còn ai để ý đến chàng nữa, vì họ lại bắt đầu trò chuyện rồi.
- Thời tiết hôm nay nóng quá. - Chu Dĩ Chi quay người, lơ đãng nói với gã sai vặt bên cạnh: - Hạo Chí, ta nghe nói hôm qua đứa con trai hiếu thảo ở nhà bên cạnh đã đội nắng to ra ngoài mua bánh ngọt cho mẹ, kết quả bị say nắng, chết luôn rồi đó!
Gã sai vặt tên là Hạo Chí gãi gãi đầu, hỏi:
- Thưa Vương gia, có chuyện này luôn ạ? Sao nô tài chưa từng nghe nói... Á!
Cậu ta còn chưa nói xong đã đột nhiên hét lên một tiếng, lý do là vì cậu ta bị Chu Dĩ Chi vỗ cái bốp lên đầu:
- Ta nói có là có.
Hạo Chí lau mồ hôi trên trán, đáp:
- Đúng vậy thưa lão phu nhân, cái chuyện nhỏ nhặt này sao có thể phiền Vương gia được chứ, hay là để nô tài đi mua, để nô tài đi mua cho.
Lão phu nhân đang cười khúc khích vì một câu chuyện cười của con gái nhà Thượng thư nên hoàn toàn không nghe thấy cuộc đối thoại của Chu Dĩ Chi và Hạo Chí. Lúc này phát hiện Chu Dĩ Chi vẫn còn đứng tại chỗ, bà đoán là con trai đang lại làm bộ làm tịch nữa rồi nên khéo léo nói:
- Thôi được rồi, vậy cứ để Hạo Chí đi đi. Con qua đây, ngồi xuống nói chuyện với mẫu thân.
Thế là Chu Dĩ Chi miễn cưỡng ngồi xuống, thoạt nhìn cứ như vì bị mẫu thân yêu cầu nên mới làm theo, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì. Lão phu nhân vui vẻ chào mời:
- Lại đây nào con trai, để ta giới thiệu cho con, đây là đại nữ nhi của Hộ bộ thượng thư.
- Vương gia vạn an, tiểu nữ là Hạ Như Ý. - Lớp trang điểm của nàng ta có hơi đậm, dáng vẻ e thẹn, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Chu Dĩ Chi nhìn vào mắt nàng ta, nghe thấy: [Đây là Thất Vương gia à, đẹp trai quá đi mất.]
Nông cạn. Chu Dĩ Chi thầm nghĩ.
- Thất Vương gia, tiểu nữ là con gái của Lễ bộ thị lang, tên Liễu Thanh Thanh.
[Cha hy vọng ta có thể gả cho Thất Vương gia để làm rạng rỡ gia môn, khiến địa vị của ông được củng cố hơn trong triều.]
Vậy sao cô không vào thẳng trong cung làm phi tần cho nhanh. Chu Dĩ Chi im lặng nghĩ. ( app TYT - tytnovel )
- Tiểu nữ là con gái của Trần tướng quân, tên là Trần Mẫn. - Một nữ tử mặt mày nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại nghĩ: [Cái tên này này trông yếu đuối ẻo lả quá, không biết khoản giường chiếu thế nào nhỉ?]
Chu Dĩ Chi: ...
Ở đây toàn yêu ma quỷ quái gì không vậy!
Sớm biết thế thì chàng đã không đến rồi!
Đúng là một đám nữ tử phấn son tầm thường, chắc chỉ có người đơn giản như mẫu thân mới có thể nói chuyện hợp với các nàng thôi. Đám nữ tử này bề ngoài thì e thẹn dịu dàng, trong đầu lại chỉ quanh quẩn những thứ nhàm chán như nhan sắc, tiền tài, quyền thế.
Ai cũng như ai cả.
Giới thiệu một vòng xong, đến một cái tên Chu Dĩ Chi cũng không nhớ nổi.
Ồ, còn một người cuối cùng.
- Nàng là con gái của Thừa tướng, tên là Lý Thanh Thu. - Mẫu thân cười nói.
Chu Dĩ Chi thầm nghĩ, cuối cùng cũng đến người cuối cùng rồi, mình phải tìm cách rời khỏi cái nơi nhàm chán này thôi.
Thế là ánh mắt của chàng đối diện với đôi đồng tử đen láy kia. Đây là một đôi mắt rất đẹp, trong veo và sạch sẽ, khiến chàng bất giác để ý đến dung mạo của nàng thêm một chút. Lớp trang điểm rất rất nhạt, không khác gì không trang điểm hết. Hình như chỉ kẻ mày rồi thôi nên toát lên vẻ thanh tao nhã nhặn, có điều bản thân nàng vốn đã có nét đẹp sẵn rồi nên vừa nhìn đã biết là con gái cưng của một gia đình quyền quý nào đó, liễu yếu đào tơ, chỉnh tề đẹp đẽ.
Chu Dĩ Chi cảm thấy đây chắc là loại con gái vô hại, nếu có làm sai chuyện gì, bất kể thế nào cũng không khiến người ta liên tưởng đến nàng. Chàng thầm nghĩ cho dù nàng cũng thèm muốn thân thể của chàng giống như đám nữ tử khác thì chàng cũng có thể tha thứ cho nàng.
[Mình mới nghe thấy ngài ấy đánh rắm một cái, thì ra người đẹp như vậy cũng biết đánh rắm à.]
Chu Dĩ Chi: ...
Chết tiệt! Tuyệt đối không thể tha thứ được!
- Ta không có! - Chàng kích động đứng dậy.
Trước ánh mắt ngạc nhiên sửng sốt của tất cả mọi người, Chu Dĩ Chi lại ngượng ngùng ngồi xuống, sắc mặt khôi phục như cũ:
- Thật ra Ốc Mai Du* là nhũ danh của ta, ta đang tự giới thiệu với các vị thôi.
*Ốc Mai Du (wò méi yóu) đồng âm với câu "Ta không có" (wǒ méi yǒu).
Mẫu thân chớp chớp mắt:
- Con ơi, sao ta không biết con có nhũ danh này thế nhỉ?
- Là do con tự đặt cho mình ạ. Nếu mọi người đã nhận lời mời của mẫu thân ta đến dự bữa tiệc ngắm hoa này thì chúng ta đều là bạn bè cả rồi, mọi người cũng không cần câu nệ thân phận Vương gia của ta nữa đâu. - Chàng nói một cách nghiêm túc.
Mẫu thân cười ha hả:
- Con trai ta là người có tính tình thẳng thắn như thế đấy, các cô nương cũng không cần giữ kẽ nữa đâu. Nếu nó đã thích vậy thì cứ gọi nó là Ngọa Mai Du đi.
Chu Dĩ Chi: ...
Các cô nương còn chưa kịp hoàn hồn thì Chu Dĩ Chi lại đổi ý nói:
- Tuy là như vậy, nhưng xuất phát từ lễ phép, ta nghĩ ta vẫn phải giới thiệu đại danh của mình. Ta theo họ của hoàng gia, tên là Dĩ Chi, Chu Dĩ Chi.
Cuối cùng ta cũng chữa cháy thành công rồi! Hừ hừ, không ngờ nữ nhân này lại muốn làm ta mất mặt, có điều nàng ta tính sai rồi!
Chàng thầm đắc ý nhìn về phía Lý Thanh Thu.
- Một con lợn*, cái tên này đúng là hay quá.
Chu Dĩ Chi: ...
*Chu Dĩ Chi (zhū yǐ zhī) đồng âm với "một con lợn" (zhū yī zhī).
Chu Dĩ Chi bóp nát miếng điểm tâm trong tay, nói:
- Chúng ta không thân, thôi các vị cứ gọi ta là Vương gia đi.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, vương phủ lại khôi phục dáng vẻ lạnh lẽo ngày xưa. Cả ngày nay mẫu thân chơi rất vui, lúc ăn tối bà hỏi:
- Con trai ơi, con có vừa mắt ai trong số các cô nương hôm nay không?
Chu Dĩ Chi gắp một đũa rau, không nói gì cả mà chỉ lắc đầu.
- Ta thấy con gái nhà Lễ bộ thị lang không tệ đâu, người vừa xinh đẹp lại còn biết lễ nghĩa.
- Không thích.
Mẫu thân lại tiếp tục:
- Vậy con gái nhà Trần tướng quân thì sao? Ta thấy nàng ấy rất cá tính, cũng khá hợp với con đấy.
- Không thích.
- Không thích cô nương này luôn hả? À, ta còn nhớ có một người họ Lý, là con gái của Lý Thừa tướng, tên là gì ấy nhỉ? Ta thấy con bé cũng rất có duyên.
Tay Chu Dĩ Chi khựng lại, trả lời: - Lý Thanh Thu.
Hai mắt mẫu thân sáng lên:
- Con trai ơi! Hiếm có nha, không ngờ con lại nhớ tên người ta đấy. Có phải con để ý cô nương này rồi không! Để mẫu thân đi hỏi cưới cho con ngay bây giờ luôn nhé!
Suýt nữa thì chàng bóp gãy cả đũa: - Con ghét nàng ta nhất đấy!
- Vậy con không thích người nào luôn à?
- Không thích.
Mẫu thân im lặng một hồi, lát sau lại nói:
- Xem ra có khi con trai ta thật sự không thích nữ nhân rồi. Hay là thôi vậy, ngày mai ta sẽ đưa đám thanh niên trai tráng nhà bà dì nó đến cho nó xem mắt, con trai ta không thể cô đơn cả đời được.
Chu Dĩ Chi: ...
Chu Dĩ Chi nghiến răng ken két, nói:
- Có lẽ là do tiếp xúc chưa đủ nhiều thôi. Hôm nay con chỉ mới gặp các nàng lần đầu tiên, có lẽ ở tiếp xúc lâu rồi con sẽ thích cô nương nào đó cũng nên, mẫu thân đừng vội chứ.
- Con nói cũng phải. Thế thì ta phải tổ chức thêm mấy buổi tiệc ngắm hoa như thế này nữa, để các cô nương đến phủ chơi nhiều hơn.
Điên thật chứ, Chu Dĩ Chi nghĩ thầm.