Ngày hôm sau, lúc Chu Dĩ Chi còn đang ăn sáng thì mẫu thân bỗng nhiên vội vã bước vào, nói:

- Con ơi! Sao giờ này mà con còn ăn vậy nè, các cô nương đã đến phủ cả rồi, con mau ra tiếp đón các nàng đi!

Tay Chu Dĩ Chi đang cầm nửa cái bánh bao khẽ run lên:

- Mẫu thân, người làm gì mà nóng vội vậy?

- Con đừng ăn nữa. - Nửa cái bánh bao trong tay chàng bị mẫu thân vỗ một phát văng đi, lăn lông lốc dưới đất.

Lãng phí quá.

Chàng bước ra khỏi phòng với tâm trạng rất tệ, chuẩn bị dùng thái độ lạnh nhạt để đối xử với tất cả mọi người. Nhưng ai ngờ ngoài chàng ra thì trong vườn chỉ có một người thôi. Cô nương này mặc váy dài màu vàng nhạt ngồi bên bồn hoa, ngẩn người nhìn một chậu hoa đỏ tươi rực rỡ, bên cạnh nàng là hai chú bướm đang bay lượn, một cảnh tượng tràn đầy sức sống.

Nghe tiếng bước chân, cô nương ấy đứng dậy, quay người nhìn chàng.

Là Lý Thanh Thu.

Cái tên khiến chàng nghiến răng nghiến lợi này bỗng xuất hiện trong đầu.

Chàng quay người định bỏ đi.

- Vương gia, chào buổi sáng ạ. - Nàng nghiêng đầu, cười rạng rỡ với chàng.

Đi không được nữa rồi.

Đáng ghét.

- Chào buổi sáng. - Chàng đứng thẳng người, hai tay chắp sau lưng, cố tình bóp giọng tạo dáng vẻ xa cách, lạnh lùng cao ngạo, ra vẻ một công tử có một không hai trên đời.

Ngày thường cho dù chàng không làm gì cũng đã khiến các cô gái phải lòng rồi.

Gào thét lên đi, hỡi nữ nhân kia.

Trên mặt chàng không thể hiện cảm xúc gì nhưng trong lòng thầm đắc ý, rũ mắt nhìn nữ nhân không biết trời cao đất dày trước mắt.

[Khóe mắt ngài ấy còn cục ghèn chưa rửa sạch kìa, giờ mà mình nói thẳng ra thì có phải mất lịch sự quá không? Hay là thôi vậy, cứ coi như không thấy gì đi.]

Chu Dĩ Chi: ...

Trong lòng Chu Dĩ Chi phun một búng máu nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, cứ như cho dù thái sơn có sụp đổ trước mắt cũng không lay động được chàng. Chàng hắng giọng một cái, nói với vẻ hơi mất tự nhiên:

- Lý cô nương, không biết có chuyện gì mà sáng sớm cô đã đến vương phủ của ta vậy?

Lý Thanh Thu tỏ vẻ khó hiểu: - Là Vương gia mời tiểu nữ đến mà?

[Người này đúng là thú vị, tối qua sai người đến nhà ta nói là vừa gặp đã yêu, khóc lóc ăn vạ rằng sáng nay ta mà không đến thì ngài ấy sẽ tự tử cho xem, thế mà bây giờ còn giả vờ lạnh lùng nữa chứ, đúng là hết nói nổi.]

- Ta... - Chu Dĩ Chi trợn to hai mắt.

Ai vừa gặp đã yêu nàng ta?

Ai khóc lóc ăn vạ đòi tự tử vì nàng ta hả?

Chàng hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh nói:

- Chắc là mẫu thân ta đã tự ý mời Lý cô nương đến. Đây vốn không phải là ý của ta nên mời Lý cô nương về cho. Đã làm phiền cô rồi, ta xin lỗi.

Chàng nói những lời này xong thì chắp tay chào một cách lịch sự, sau đó quay người về phòng mà không thèm liếc nhìn nàng một cái. Cuối cùng, còn cao giọng hô một tiếng:

- Hạo Chí, tiễn khách!

Chu Dĩ Chi đi rất nhanh, chàng phải về phòng rửa cục ghèn trong mắt đã. Có điều chưa kịp bước vào phòng ngủ, chàng đã bị mẫu thân kéo lại.

- Con trai, sao con lại về rồi? Lý cô nương đâu?

Chu Dĩ Chi không tiện nổi giận với mẫu thân, bèn nói:

- Không phải người nói mời các cô nương đến mở tiệc sao? Sao con ra ngoài chỉ thấy có một người vậy?

Mẫu thân cười hì hì, đáp:

- Ta lừa con đấy, ta chỉ mời một mình nàng ấy thôi.

- ...Con đã nói là con ghét nàng ta nhất mà? Sao người còn mời riêng một mình nàng ta vậy!

Mẫu thân trách yêu:

- Thằng nhóc con này, bộ ta còn không hiểu con à? Suốt ngày con toàn nói một đằng nghĩ một nẻo, làm bộ làm tịch thôi. Bao nhiêu cô nương như vậy mà con chỉ nhớ mỗi tên nàng ấy nên ta thấy chắc chắn có hy vọng.

- ... - Đó là vì người không biết lý do thôi!

- Vậy Lý cô nương đâu?

- Đi rồi. - Sắc mặt Chu Dĩ Chi khó coi.

- Đi rồi! Cái thằng trời đánh này! Đây là cách tiếp khách của con à? Mau đi mời nàng ấy về đây cho ta! - Mẫu thân tức điên lên, mắng: - Con mà không mời được nàng ấy về thì đừng có nhận ta làm mẫu thân nữa!

- ...Vậy người để con về phòng một lát, sau đó con sẽ đi tìm người về ngay.

- Về phòng cái gì mà về phòng! Đi ngay bây giờ cho ta! Còn không đi thì không kịp mất!

Chu Dĩ Chi bị đẩy thẳng ra ngoài, cục ghèn thì vẫn còn dính ở khóe mắt chàng. 

Chu Dĩ Chi vừa đi vừa lén lút lau mắt, chỉ sợ bị người khác nhìn thấy. Đang đi về phía trước thì Chu Dĩ Chi gặp Hạo Chí, thế là chàng vội vàng ưỡn thẳng lưng, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo của mình.

- Vương gia, ngài đi đâu vậy?

- Lý Thanh Thu đâu?

Hạo Chí ngẩn người:

- Nô tài vừa tiễn người đi theo yêu cầu của ngài rồi ạ, vừa mới đi luôn. À đúng rồi, ban nãy nàng ấy còn nhờ nô tài chuyển cho ngài một câu đấy.

- Câu gì cơ?

- Nàng ấy nói ngài là đồ thần kinh.

- ...

- Á, Vương gia, sao ngài gõ đầu nô tài vậy. - Cậu ta ôm đầu la oai oái.

- Sau này không cần truyền đạt lại cho ta những lời như vậy, có biết chưa? - Chu Dĩ Chi nghiêm túc dạy dỗ cậu ta.

- Biết rồi ạ, nhưng rốt cuộc Vương gia tính đi đâu vậy?

- Mời nàng ta quay lại.

- Hả? - Hạo Chí còn chưa phản ứng lại, Chu Dĩ Chi đã đuổi theo ra cửa rồi.

Chàng chạy ra phố, thấy Lý Thanh Thu đang đứng mua một xiên kẹo hồ lô ở cách đó không xa. Thế là chàng cố tình đi chậm lại, thong dong đi về phía nàng, không nhanh không chậm.

- Lý cô nương xin dừng bước. - Giọng của chàng vừa nhẹ nhàng vừa lạnh lẽo như làn nước.

Lý Thanh Thu ngước mắt nhìn chàng, khẽ cúi người thi lễ, sau đó cung cung kính kính gọi một tiếng:

- Vương gia.

[Tên thần kinh này lại đến làm trò gì nữa đây?]

Xem đi, xem nữ nhân này dối trá đến mức nào! ( app TYT - tytnovel )

Bình tĩnh, bình tĩnh, phải giữ vững nụ cười.

Chu Dĩ Chi tự nhủ với mình.

- Lý cô nương, ban nãy thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, ta chân thành mời Lý cô nương đến phủ ta làm khách.

[Người này không chỉ bị thần kinh mà còn bị tâm thần phân liệt nữa.]

Dù nghĩ như thế nhưng ngoài mặt Lý Thanh Thu vẫn bình tĩnh như cũ, nàng đáp:

- Vương gia có lòng mời, tiểu nữ vốn không nên từ chối. Chỉ là tiểu nữ đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có việc phải giải quyết nên không tiện làm phiền Vương gia nữa.

[Thích thì kêu ta đến, ghét thì đuổi ta đi, bộ làm Vương gia là ngon lắm à? Coi ta như con cún con để đùa giỡn chắc? Ở đâu ra chuyện tốt như vậy.]

- Vương gia, xin cáo từ. - Nàng mỉm cười gật đầu, làm đủ lễ nghi, sau đó quay người đi không chút do dự.

Chu Dĩ Chi đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng dần dần xa của nàng. Làn váy dài màu vàng tung bay theo gió, còn có một xiên kẹo hồ lô đỏ rực bắt mắt.

Đồ giả tạo! Đồ dối trá!

Chu Dĩ Chi gào thét điên cuồng trong lòng, nhưng bây giờ Chu Dĩ Chi không về nhà được. Mẫu thân đã nói nếu không mời được Lý Thanh Thu về thì sẽ không nhận chàng làm con nữa.

Nói cách khác, là Lý Thanh Thu đã hại chàng mất đi mẫu thân.

Chu Dĩ Chi càng nghĩ càng tức, chàng quyết định tiếp tục mời Lý Thanh Thu về, cho dù có đánh ngất cũng phải mang về cho bằng được. Thế là chàng tìm nàng trên phố một cách vô định, kết quả phát hiện trên nền đá ở đầu ngõ có một cây kẹo hồ lô bị cắn hai miếng đang nằm lẻ loi.

Là Lý Thanh Thu vứt lại.

Lãng phí đồ ăn, trời đánh không tha.

Thiện cảm của Chu Dĩ Chi dành cho Lý Thanh Thu lại giảm đi vài phần.

Chàng cúi xuống nhặt cây kẹo hồ lô lên, chuẩn bị vứt nó vào thùng rác thì khóe mắt lại liếc thấy trong ngõ có hai gã nam nhân mặc đồ đen bịt mặt đang vác cô gái mặc váy vàng đã ngất xỉu lên xe ngựa.

- Các ngươi... - Chàng còn chưa dứt lời đã bị người ta dùng khăn bịt miệng, mùi thuốc mê nồng nặc xộc vào mũi.

Sau đó Chu Dĩ Chi ngất đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play