Thoắt cái đã đến thứ Hai, Chu Tự phải đi làm lại.

Buổi sáng, cô trang điểm kỹ càng. Để trông có sức sống hơn, cô còn cố tình đánh thêm một chút má hồng.

Chu Tự làm công việc thiết kế cảnh quan cây xanh cho một công ty chuyên cho thuê và bài trí cây cảnh. Cô đã theo nghề này được khoảng bốn, năm năm rồi.

Thực ra khi vừa tốt nghiệp, cô làm lập trình viên front-end cho một công ty gia công phần mềm. Vì thiếu kinh nghiệm và thành tích học tập không quá nổi bật, cho nên cũng không có nhiều lựa chọn. Cô cho rằng ở đây có thể tiếp xúc với nhiều loại hình công ty khác nhau, dù là nhận dự án hay đến tận nơi làm việc, cũng coi như một dạng rèn luyện. Mặc dù không phải là con đường lâu dài, nhưng biết đâu lại có thể trở thành bàn đạp.

Chỉ là, làm lâu rồi cô mới nhận ra khoảng cách giữa lý tưởng và hiện thực.

Loại công ty đó vốn không chú trọng đào tạo nhân viên, trong công việc lại không có cơ hội tiếp cận với các mảng cốt lõi. Làm việc thâu đêm suốt sáng là chuyện thường ngày, lại còn phải thấp thỏm lo sợ bị sa thải bất cứ lúc nào.

Giới này lắm người tài, còn cô chỉ như một hạt bụi nhỏ bé, đến cả cái bàn đạp kia cũng không thể nhún được.

Sau này cũng nhờ cơ duyên, một người bạn dẫn cô vào nghề thiết kế cảnh quan cây xanh.

Khi còn đi học, cô từng học thêm vài môn về thiết kế, cộng thêm những cảm quan thẩm mỹ tích lũy được trong hai năm làm lập trình viên, đối với cô công việc này cũng không quá khó. Mặc dù thu nhập không bằng trước kia, nhưng áp lực giảm bớt, cảm xúc ổn định. Ngày ngày tiếp xúc với cây cối xanh tươi và hoa lá rực rỡ, cô cũng như được tưới mát trở lại.

Chu Tự quẹt thẻ xong thì về chỗ ngồi.

Cô tiện tay lau mặt bàn một cái, phát hiện sạch bóng không một hạt bụi.

Đồng nghiệp Bạch Mai chống tay lên vách ngăn đối diện, ló đầu ra, nháy mắt với cô hai cái.

Phòng thiết kế có tổng cộng bốn người: ngoài Chu Tự và Bạch Mai, còn có Tiểu Từ ngồi gần cửa sổ và một đồng nghiệp nam. Bạch Mai vào công ty muộn hơn hai năm, ngày đầu tiên đến còn được Chu Tự hướng dẫn. Cô ấy xinh xắn, khéo miệng, làm việc lại nghiêm túc, không ngại làm nhiều hơn một chút, vì vậy rất được lòng mọi người.

Chu Tự đưa cho cô ấy một chai sữa chua mới mua, kéo ghế ngồi xuống: "Cảm ơn cậu."

"Cảm ơn gì chứ, chuyện nhỏ thôi mà." Bạch Mai cắm ống hút, uống một hơi rồi nói:
"Sao cậu lại xin nghỉ nhiều ngày vậy? Mình thấy dạo này giám đốc Tiêu có vẻ không vui."

Chu Tự hỏi: "Chị ấy nói gì sao?"

"Chị ấy hỏi đã làm xong thiết kế ở khách sạn Kim Đỉnh chưa."

"Không phải mình đã giao phần sau lại cho cậu rồi sao?"

"Tớ nhớ mà." Bạch Mai hạ thấp giọng, liếc mắt về phía cửa sổ: "Hôm đó trước mặt giám đốc Tiêu, Tiểu Từ nói cô ấy từng giúp cậu liên hệ vật liệu, hiểu rõ vụ đó hơn. Sau đó chị Tiêu nghe xong, liền để cô ấy tiếp tục làm."

Chu Tự cũng không lấy làm lạ, Tiểu Từ vốn là kiểu người thích thể hiện, thích giành công. Hiếm khi gặp được cơ hội như vậy, sao cô ta có thể dễ dàng bỏ qua được.

Huống chi mấy ngày liền cô không tới công ty, công việc bị bỏ dở là sự thật. Bề ngoài là Tiểu Từ giúp cô thu dọn tàn cục, cô nói một tiếng cảm ơn mới là lẽ thường.

Cô mỉm cười: "Không sao, cứ để cô ấy làm đi."

Bạch Mai bĩu môi gật đầu, rồi rụt đầu lại.

Chu Tự bắt đầu xử lý lại công việc bị tồn đọng mấy ngày qua. Đến khi cảm thấy vai gáy đau nhức, đã là hơn mười giờ sáng.

Cô cầm ly ra khu pha nước, tự pha cho mình một tách trà hoa atiso đỏ.

Thả lỏng đầu óc một lát thì cảm thấy có người khẽ vỗ vào lưng mình. Cô quay đầu lại, thấy Tiểu Từ đang tươi cười rạng rỡ nhìn cô.

Chu Tự cũng cười đáp lại.

Tiểu Từ bước lên phía trước mở vòi nước nóng: "Tầng dưới mới khai trương một quán cơm canh thịt bò, hôm qua tôi đã ăn thử, cảm thấy rất ngon."

"Vậy sao? Có dịp tôi sẽ thử."

"Giá cả cũng phải chăng nữa."

Chu Tự gật gù, định quay người rời đi.

Tiểu Từ vừa lấy được nửa ly nước thì bất ngờ khóa vòi lại, quay đầu gọi cô: "Chu Tự, ngại quá, tôi đã làm luôn phương án khách sạn Kim Đỉnh rồi."

"Tôi phải nói lời cảm ơn mới đúng."

"Cô không thấy phiền là tốt rồi." Trong lòng Tiểu Từ đắc ý, đang định quay đi lấy nước tiếp, chợt liếc thấy bóng giám đốc Tiêu ở ngay cửa. Cô ta lập tức đổi giọng, nói tiếp: "Chỉ là… có một chuyện…"

Chu Tự dừng bước.

Giám đốc Tiêu cũng khựng lại, do dự một chút, cuối cùng lặng lẽ lùi ra sau nửa bước.

Tiểu Từ cố ý hạ thấp giọng, nhưng không gian nhỏ hẹp, đủ để người ngoài cửa nghe rõ bảy, tám phần: "Thật ra sau đó tôi đã thay đổi một chút, dùng phương án mới, ngân sách tăng thêm khoảng tám phần trăm so với bản của cô."

Chu Tự cau mày: "Sao lại vậy?"

"Khách hàng không mấy hài lòng, cho nên phải chỉnh sửa khá nhiều. Nhưng họ vẫn kiên quyết giữ nguyên mức giá ban đầu mà hai bên đã thương lượng. Tôi cũng phải tốn không ít lời mới thuyết phục được, hôm qua mới chính thức ký hợp đồng."

Chu Tự cố gắng nhớ lại, hôm đó khi cô gửi bản thiết kế cho người phụ trách bên khách sạn Kim Đỉnh, bên đó không có ý kiến gì, còn xác nhận bằng miệng, chỉ còn chờ ký hợp đồng. Nhưng đúng lúc ấy cô lại xin nghỉ.

Cô đã hợp tác với bên đó nhiều lần, lý ra sẽ không có chuyện trục trặc như vậy. Nhưng cô hoàn toàn không hay biết những gì xảy ra sau đó, bây giờ hợp đồng đã chốt, cô cũng không còn lý do gì để trách cứ khách hàng.

Chu Tự đứng quay lưng lại phía cửa phòng pha nước, không hề hay biết có người vừa đến rồi lại quay đi.

Còn Tiểu Từ thì thấy rất rõ. Thấy cô im lặng, liền bước đến an ủi: "Khách hàng nào cũng khó chiều, lúc thế này lúc thế kia, cô đừng để trong lòng."

Chu Tự cũng không biết nói gì hơn, chỉ cười nhạt một cái rồi đi ra ngoài.

---

Sáu giờ tối, Chu Tự tắt máy tính, xách túi rời khỏi tòa văn phòng.

Mùa đông, đêm đến thật nhanh. Những tia nắng cuối cùng đã bị màn đêm nuốt chửng.

Trên đường, xe cộ vẫn đông đúc, đèn đuốc rực rỡ như dải ngân hà.

Chu Tự đút tay vào túi áo khoác lông vũ, trên đường đến ga tàu điện ngầm thì đi ngang qua một tiệm cắt tóc. Tiệm rất nhỏ, trang thiết bị bên trong cũng đơn sơ, từ trước đến nay vẫn do một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi trông coi một mình.

Chu Tự là khách quen ở đây, thi thoảng lại ghé cắt mái hay tỉa đuôi tóc. Người phụ nữ đó không thích bắt chuyện, cũng không bao giờ chèo kéo mua thẻ hay dịch vụ thêm. Cô có thể ngồi im lặng từ đầu đến cuối, mà sau một ngày làm việc mệt nhoài, Chu Tự cũng không muốn mở lời, cho nên càng thấy thoải mái.

Đúng lúc này, người phụ nữ đang dựa vào cửa rít thuốc, thấy Chu Tự đi qua thì giơ tay chào một cái.

Chu Tự cũng khẽ gật đầu, chợt dừng chân, rồi rẽ sang bước về phía cô ấy.

Người phụ nữ dụi tắt điếu thuốc: "Cắt tóc sao?"

"Không phải chờ chứ?"

"Không."

Chủ cửa tiệm dẫn cô vào trước, mở nước nóng, gội đầu, rồi đưa cô ngồi trước gương: "Vẫn tỉa đuôi thôi sao?"

Chu Tự im lặng một lúc: "Cắt ngắn đi."

"Ngắn cỡ nào?"

Chu Tự đưa tay chỉ vào ngang gáy: "Chỗ này."

Người phụ nữ hơi bất ngờ nhìn cô, nhưng không hỏi gì thêm: "Muốn kiểu gì?"

"Coi thử tôi hợp kiểu nào?"

Vừa lau mái tóc dài, đen và suôn thẳng của cô, chủ tiệm vừa nói: "Mặt cô xinh, kiểu nào cũng hợp."

Chu Tự khẽ cười.

Người phụ nữ làm theo yêu cầu của cô, tóc dài đến sát gáy, gần chạm vai, được tỉa mỏng nhẹ, hai bên ngắn hơn một chút, tạo độ phồng vừa phải, thấp thoáng lộ ra dái tai. Tổng thể được xử lý nhiều tầng lớp để tăng thêm chiều sâu.

Cắt xong, người phụ nữ bất giác khựng lại.

Chu Tự rất xinh đẹp. Đôi mắt hơi dài nhưng không quá to, sống mũi cao, đầu mũi tròn, môi dưới đầy đặn. Tóc dài khiến cô trông dịu dàng, lúc này, mái tóc ngắn lại khiến cô toát lên vẻ lạnh lùng, xa cách. ( app TYT - tytnovel )

Đuôi mắt hơi xếch, vừa đủ để mang theo chút quyến rũ.

Chủ tiệm nói: "Rất hợp với cô đấy."

Chu Tự như nhìn thấy chính mình sau một quãng thời gian dài quên lãng. Cô chăm chú ngắm người con gái trong gương, hồi lâu mới khẽ nói lời cảm ơn.

Ra khỏi tiệm cắt tóc, cô kéo cao khăn quàng cổ.

Khi bước vào ga tàu điện ngầm, lúc đang đợi tàu, cô chụp một tấm selfie rồi đăng lên trang cá nhân. Tâm trạng không khá hơn là bao, cho nên không viết kèm lời nào.

Trên tấm kính trước mặt phản chiếu bóng dáng cô, khiến cô bất giác nhớ lại — ngày trước, cũng chỉ vì một câu nói của Lương Hải Dương mà cô để tóc dài.

Cũng giống như phần lớn phụ nữ, cô từng vì người mình yêu mà thử làm những việc bản thân không giỏi hay không thích. Từng mù quáng đến mức đánh đồng giữa sự điều chỉnh bản thân và việc cố gắng làm vừa lòng người khác.

Ngày đó là thật lòng yêu, còn bây giờ lại là thật lòng hận.

Tiếng gió rít lên khi tàu lao vào ga, cô tiến lại gần. Trong ô kính, cô thấy gương mặt mình hốc hác, ánh mắt đờ đẫn, mệt mỏi.

Cô chỉ mong mọi chuyện sớm kết thúc, nhưng không biết vụ kiện này sẽ dây dưa đến bao giờ.

Tàu dừng hẳn, Chu Tự bước theo dòng người lên xe.

Điện thoại rung lên hai lần, là Giang Nhiêu nhắn tin hỏi cô: "Sao lại đột nhiên cắt tóc ngắn vậy?"

Lúc này Chu Tự mới nhớ ra mình vừa đăng ảnh.

Cô gõ vài chữ: "Đẹp không?"

Sau đó thoát ra, xem bình luận của bạn bè.

Trong danh sách người đã thích ảnh, cô nhìn thấy một ảnh đại diện rất lạ. Nghĩ mãi không ra là ai, cô bèn nhấn vào xem ảnh lớn. Ngay trên đầu trang, ba chữ "Hạ Nghiên Chu" hiện rõ ràng.

Chu Tự hơi bất ngờ, nhìn chằm chằm ảnh đại diện ấy thêm hai giây.

Ảnh là bầu trời nhìn từ cửa sổ máy bay, mây trắng như bông, mặt trời tỏa ra thứ ánh sáng cam đậm dày đặc. Khung cảnh rất đẹp, nhưng hơi nghiêng lệch, trông như một bức ảnh chụp vội rồi tiện tay đặt làm ảnh đại diện.

Tin nhắn của Giang Nhiêu lại nhảy vào lần nữa.

Chu Tự dời mắt, thoát về trang chính.

Đến thứ Tư, luật sư gọi điện bảo cô bổ sung thêm hồ sơ.

Cô đành phải xin nghỉ thêm lần nữa để đến các cơ quan liên quan nhận đơn, điền biểu mẫu. Vì chỉ còn thiếu một con dấu, cô phải hết lời năn nỉ, vậy mà vẫn bị từ chối với lý do nhân viên phụ trách đang đi công tác, bảo cô hôm sau quay lại.

Phía Lương Hải Dương lại không chịu phối hợp. Ngay cả những giấy tờ cơ bản như bản sao chứng minh nhân dân, hộ khẩu… anh ta cũng không chịu cung cấp. Cô buộc lòng phải đánh liều quay về chỗ ở cũ, đoán rằng có thể anh ta mang theo bản gốc, cho nên đành vào phòng làm việc lục lọi mấy tập hồ sơ cũ, hy vọng tìm được bản photocopy in từ trước.

Trong nhiều ngày liền, không ít công việc bị trì hoãn.

Thỉnh thoảng Lương Hải Dương còn đến tận nơi quấy rối.

Bố cô cũng liên tục gọi điện “khuyên nhủ hết lời”.

Có lúc tâm trạng Chu Tự rơi xuống đáy. Bây giờ nhớ lại, quãng thời gian đó thật hỗn loạn và thê thảm. Cô chỉ nghĩ đến việc thoát khỏi tất cả, không còn đủ sức để lo cho bất cứ điều gì khác.

Lại có một hôm, cô đọc được một bài viết khiến mình hoàn toàn sụp đổ, bài viết kể về một cô gái bị bạo hành suốt hơn một năm, nhiều lần đâm đơn ly hôn đều không thành, cuối cùng bị thương nội tạng, phải sống cả đời mang theo túi phân bên mình.

Có một khoảnh khắc, Chu Tự thoáng nghĩ đến chuyện từ bỏ. Có lẽ nếu quay lại bên Lương Hải Dương, dịu giọng với anh ta, lấy lòng anh ta, có lẽ mọi chuyện sẽ không đến mức tồi tệ như vậy.

Cô lao vào nhà tắm, nhấn đầu mình xuống dòng nước lạnh buốt, ép bản thân phải nhớ lại cảm giác lúc bị anh ta đè xuống và vùng vẫy trong tuyệt vọng. Đến khi gần như nghẹt thở, cô mới dần tỉnh táo lại.

Cũng may, một tháng sau, cuối cùng tòa án cũng thụ lý đơn ly hôn của cô, đồng thời gửi bản sao đơn kiện cho Lương Hải Dương.

Hôm ấy trời nắng ráo, giống hệt tâm trạng cô.

---

Hôm sau, Chu Tự đi làm, tiện đường ghé cửa hàng tiện lợi mua một ly sữa đậu nóng và một cái sandwich.

Lẽ ra ba giờ chiều cô phải đến khảo sát hiện trường, nhưng vừa chuẩn bị xuất phát thì bị giám đốc Tiêu gọi lại: "Để Tiểu Từ đi thay, Chu Tự, cô qua văn phòng tôi một chút."

Chu Tự đi theo, tiện tay khép cửa lại.

Giám đốc Tiêu nói: "Ngồi đi."

Chu Tự cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra. Trong lòng thoáng chốc có chút bất an, nhưng ngay sau đó lại thấy lòng nhẹ bẫng.

Giám đốc Tiêu sắp xếp vài tệp tài liệu vào bìa hồ sơ, cắm lại cây bút ký, rồi nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: "Gần đây cuộc sống của em có gì khó khăn không? Có cần chị giúp gì không?"

Chu Tự mỉm cười đáp: "Cảm ơn chị, không cần đâu ạ."

Giám đốc Tiêu gật đầu, cân nhắc một chút rồi nói: "Chị đã phân mấy khách hàng cũ của em cho Tiểu Từ. Em… không thấy phiền chứ?"

Chu Tự nhất thời im lặng.

Giám đốc Tiêu ngả người tựa vào ghế xoay, dứt khoát nói thẳng: "Em cũng biết rồi đấy, chị có ý định đề bạt em. Em theo chị lâu nhất, mấy năm qua lại làm việc nổi bật, năng lực sáng tạo cũng không tệ. Nhưng chuyện thăng chức không chỉ dựa vào thành tích hay thâm niên, còn phải xem thái độ làm việc nữa."

Cô ấy dừng một chút, giọng đầy tiếc nuối giống như “trông mong càng nhiều thì thất vọng càng lớn”: "Chị không biết em đã trải qua chuyện gì, nhưng nửa năm nay em xin nghỉ bao nhiêu lần rồi? Có nghiêm túc với từng dự án không? Chị cũng rất khó xử, công ty cần vận hành, không phải nơi để nói tình nghĩa."

Lòng bàn tay Chu Tự bị siết đến trắng bệch: "Em xin lỗi."

Giám đốc Tiêu thở dài thật sâu: "Những dự án em đang làm, tạm gác lại hết đi. Trước tiên cứ về nghỉ ngơi cho ổn. Khi nào giải quyết xong chuyện cá nhân, rồi hãy tính tiếp."

Thật ra ngày hôm ấy không nằm ngoài dự đoán của cô. Vốn dĩ cô luôn giữ tác phong chuyên nghiệp, nhưng cuộc sống rối ren đã khiến tất cả trở nên tan hoang, không thể cứu vãn.

Chu Tự đã có quyết định: "Chị Tiêu. Quả thật bây giờ em đang gặp khó khăn, nhưng xin lỗi, nguyên nhân đó … em thực sự không tiện nói ra. Và trong một khoảng thời gian sắp tới, e rằng em cũng không thể toàn tâm toàn ý với công việc, nên em quyết định sẽ xin nghỉ. Em sẽ bàn giao lại đầy đủ."

---

Chiều hôm đó, rời khỏi công ty, Chu Tự ghé vào cửa hàng nhỏ trong con hẻm phía sau mua một bao thuốc lá.

Thói quen xấu này là thứ được nuôi lớn suốt nửa năm qua. Trong những đêm tối tăm như vực thẳm, nicotine trở thành công cụ duy nhất giúp cô xoa dịu cảm xúc.

Cô châm thuốc, tựa vào bức tường, nhả từng hơi khói chậm rãi. Vô thức ngẩng đầu, nhìn thấy một cành cây lớn vươn ra từ bốn phía như hệ thống mạch máu.

Nhưng bây giờ nó đã khô cằn, héo úa, không còn chút sinh khí nào để truyền đi dòng máu mới.

Đến đây là hết — Chu Tự hiểu rõ, cô và cái cây kia đều đang chung một căn bệnh.

Một nhóm trẻ nhỏ chạy nhảy ngang qua. Cô rút chân lại, dập tắt điếu thuốc.

Vừa định rời đi thì điện thoại trong túi rung lên.

Chu Tự lấy ra xem, là cuộc gọi từ mẹ kế Thẩm Quân. Bên kia nói rằng Chu Chấn bị trượt chân té trong nhà tắm, bảo cô lập tức về nhà một chuyến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play