Ấn tượng của Chu Tự về Hạ Nghiên Chu không sâu đậm lắm.
Chiếc xe bị kẹt trên đường Hoài Nam gần mười phút, đúng giờ cao điểm, di chuyển chậm như rùa bò.
Chu Tự liếc nhìn đồng hồ, cô sắp muộn rồi.
Lúc này có một tin nhắn WeChat gửi tới, bạn thân Giang Nhiêu hỏi còn bao lâu nữa thì tới, nói rằng bạn bè gần như đã đến đông đủ, chỉ còn chờ mình cô.
Chu Tự nhấn giữ nút ghi âm, ghé sát miệng trả lời: “Mình đang bị kẹt xe trên đường Hoài Nam, qua thêm hai ngã rẽ nữa, rẽ phải là tới.”
Hôm nay là buổi họp lớp cấp ba, đã hơn mười năm kể từ khi tốt nghiệp, đây là lần đầu tiên cô tham gia buổi tụ họp này. Ban đầu vốn không định đi, chỉ vì buổi gặp mặt do Giang Nhiêu và chồng cô ấy là Lưu Sảng đứng ra tổ chức. Khi còn đi học, hai người họ chính là những người năng nổ nhất lớp. Giang Nhiêu đã ra “tối hậu thư”, buộc cô phải có mặt.
Giang Nhiêu cũng gửi một tin nhắn thoại: “Vậy cậu đừng vội, từ từ mà đi, chỉ cần cậu tới là được rồi, mọi người đều nói sẽ chờ cậu.”
Chu Tự nghe xong không đáp lại, lại chờ thêm năm phút nữa, hàng xe phía trước mới bắt đầu rục rịch nhúc nhích. Một lát sau, cô lái xe vào bãi đậu xe trước nhà hàng, vì tới muộn nên chỗ đậu có chút xa và tối.
Giang Nhiêu đã đợi sẵn ngoài cửa, cô tắt máy, cầm túi xách bước xuống.
Mùa đông ở Lâm Thành khô lạnh, gió bắc tàn nhẫn quất vào mặt, đau như cắt da cắt thịt. Chu Tự kéo chặt cổ áo, gần như giấu nửa khuôn mặt vào trong.
Giang Nhiêu bước xuống vài bậc, tiến lại gần: “Lạnh không?”
“Nhìn cái chỗ cậu chọn đi, vừa kẹt xe lại khó tìm đường.”
Giang Nhiêu khoác tay cô, vòng qua cửa xoay, vui vẻ nói: “Cậu không thể xin nghỉ sớm một hai tiếng sao? Ra sớm một chút cho đỡ vội.”
Chu Tự liếc cô ấy: “Công ty đâu phải do nhà mình mở."
Hai người đấu khẩu vài câu, được nhân viên lễ tân dẫn qua sảnh lớn nhà hàng, rồi đi thang máy kính lên tầng ba. Vừa bước ra đã đối diện ngay với một tấm gương lớn sát đất.
Chu Tự tiến tới dặm lại son môi.
Cô đi thẳng từ công ty đến, không đặc biệt chuẩn bị gì cho buổi họp lớp. Trên người mặc một chiếc áo khoác phao dài màu trắng, bên trong là áo len cổ cao và váy dài màu cà phê, kiểu phối đồ vừa dịu dàng vừa trang nhã.
Mái tóc xõa cả ngày nên có chút rối, vì vậy khi kẹt xe cô đã tiện tay buộc tạm thành đuôi ngựa. Lớp trang điểm từ sáng cũng phai gần hết, nhưng dặm lại son môi, cộng thêm việc bước vào không gian ấm áp của nhà hàng từ cái lạnh ngoài trời, khiến sắc mặt cô trông vô cùng tươi tắn.
Cả gương mặt cô đều nhẹ nhàng thanh thoát, khóe mắt hơi nhếch lên mang theo vài phần quyến rũ.
Giang Nhiêu luôn là một “fan nhan sắc” của cô, từ hồi còn đi học đã từng thầm nghĩ, nếu mình là con trai nhất định sẽ theo đuổi cho bằng được. Cô ấy ngắm Chu Tự trong gương, xuýt xoa: “Cứ như trở lại thời đi học vậy. Đáng ghét thật, sao trên mặt cậu vẫn còn cái vẻ thiếu nữ đáng chết ấy chứ?”
Chu Tự bỏ son môi vào túi xách: “Trong đây không còn chút thanh xuân nào của mình nữa, có thiếu nữ hay không thì sao chứ.”
"…."
“Có khi nào cậu lại chính là thanh xuân của người khác?” Giang Nhiêu chớp chớp mắt tinh nghịch.
Chu Tự cũng nháy mắt theo: “Vậy còn cậu là thanh xuân của ai?”
Giang Nhiêu khẽ húc vai cô một cái: “Thôi đi, đừng nói linh tinh. Chồng mình, Lưu Sảng, đang ngồi trong kia đấy.”
Hai người vừa đi vừa đùa giỡn, tới trước cửa phòng tiệc mang tên Hòa Nhạc Các. Cánh cửa đã không thể ngăn được sự náo nhiệt bên trong.
Giang Nhiêu khoác tay Chu Tự đẩy cửa bước vào, tiếng ồn ào lập tức khuếch đại lên gấp bội. Nhưng cũng vì nhận ra có người mới đến, trong chốc lát căn phòng bỗng im lặng. Hơn ba mươi cặp mắt đồng loạt đổ dồn về phía bọn họ. Chỉ sau một giây ngắn ngủi, có người nhận ra Chu Tự rồi lên tiếng gọi, căn phòng lại như chảo dầu gặp lửa, sôi trào trở lại.
Chu Tự tươi cười rạng rỡ, liên tục xin lỗi vì đã đến muộn.
“Chà, lâu ngày không gặp, Chu Tự càng ngày càng xinh nha!” Có người trêu chọc: “Đến muộn cũng không sao, nhưng phải tự phạt ba ly trước đã.”
“Không được đâu, tốt nghiệp mười mấy năm rồi, vậy mà Chu Tự chưa từng tham gia họp lớp lần nào. Tính sơ sơ, mỗi năm một ly, giảm giá cho cậu ấy còn mười ly đi!”
Lại có người chen vào: “Đối với phụ nữ thì phải dịu dàng một chút, không trách cậu vẫn ế tới giờ.”
Mọi người rôm rả, người thì đưa rượu, người thì muốn kéo Chu Tự lại trò chuyện riêng. Nhưng tất cả đều bị Giang Nhiêu chặn lại. Cô ấy kéo Chu Tự tìm chỗ ngồi, trên đường đi còn bắt gặp vài bạn học nữ quen thân, bọn họ đều đưa tay ra chào hỏi một cách thân thiết.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, Giang Nhiêu bắt đầu điểm danh: “Chắc là đủ cả rồi? Gọi nhà bếp dọn món được chưa?”
Lưu Sảng ngồi chéo phía đối diện lên tiếng: “Khoan đã, vẫn còn một người chưa đến.”
“Ai vậy?”
Phòng Hòa Nhạc Các vốn chỉ đủ cho ba mươi người, nhưng lần này phải tạm thời kê thêm năm chiếc ghế. Lúc đầu mọi người mải trò chuyện nên không để ý, nhưng lớp học thời cấp ba có ba mươi tư người, hiện giờ bên cạnh Lưu Sảng vẫn còn một chiếc ghế trống.
Cả đám đưa mắt nhìn nhau, vắt óc nghĩ cũng không nhớ ra người còn lại là ai.
Lưu Sảng làm ra vẻ thần bí, lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi người kia đã đến đâu rồi.
Giang Nhiêu ghé lại hỏi nhỏ: “Ai vậy? Cậu biết không?”
Chu Tự lắc đầu. Nhớ được đúng mặt và tên của hơn ba mươi người có mặt ở đây đã là giỏi lắm rồi. Cô cũng không khỏi tò mò, nghĩ thầm: Nếu người đó còn “có tiếng” hơn mình, có lẽ sẽ bị phạt không dưới hai mươi ly đúng không?
Đúng lúc này, cánh cửa phòng tiệc bị đẩy ra. Một người đàn ông bước vào.
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía anh.
Người đàn ông mặc một bộ vest đen tuyền, trên khuỷu tay là áo dạ và khăn quàng cổ. Ấn tượng đầu tiên là vóc dáng cao lớn.
Căn phòng một lần nữa rơi vào im lặng.
Nhìn kỹ hơn, gương mặt anh rất ưa nhìn: lông mày rậm, đôi mắt sâu, sống mũi cao và thẳng. Nhưng mà, có vẻ như anh vừa bước ra từ một môi trường khác, biểu cảm trên mặt chưa kịp chuyển đổi, ánh mắt mang theo chút sắc lạnh.
Mọi người càng không thể nhớ nổi trong lớp từng có người như vậy, suýt nữa còn tưởng anh đi nhầm phòng.
Lưu Sảng đứng dậy bước tới: “Cuối cùng cậu cũng đến rồi, tôi vừa định gọi điện cho cậu đây.”
“Xin lỗi, có chút việc đột xuất nên không rời đi sớm được, đường lại tắc.” Người kia hơi cúi người bắt tay Lưu Sảng.
“Không sao, hiểu mà.” Lưu Sảng quay lại giới thiệu với cả lớp: “Hạ Nghiên Chu đấy, có ai còn nhớ không?”
Không ai lên tiếng.
Theo lý thì trong tình huống này, người ta sẽ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng anh lại rất bình tĩnh. Ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt trong phòng, dừng lại chừng nửa giây, giống như ánh nhìn khi trò chuyện, lịch thiệp, thân thiện, không mang theo hàm ý gì đặc biệt. Khoảnh khắc ấy, dĩ nhiên ánh nhìn cũng không bỏ qua Chu Tự.
Một lát sau, anh mỉm cười: “Không trách mọi người thấy xa lạ, tôi chỉ học kỳ I lớp 10 cùng mọi người thôi, sau đó thì chuyển trường.”
Lúc này, một nam sinh vỗ trán: “Tôi nhớ ra rồi! Hạ Nghiên Chu! Trước kỳ nghỉ đông năm lớp 10, trong trận bóng với lớp 3, cú sút ghi bàn cuối cùng là của cậu đúng không?”
“Trời ơi, đúng vậy!” Một người khác phấn khích tiếp lời, “Trận ấy hòa 0–0, cú ghi bàn ở năm phút cuối, cán bộ thể dục lớp 3 tức đến xanh mặt, trước đây cậu ta vẫn luôn rất kiêu ngạo!”
Hạ Nghiên Chu cười nhẹ: “May mà vẫn còn chút khoảnh khắc huy hoàng để nhớ đến.”
Mấy nam sinh lập tức đứng dậy bắt chuyện thân mật. Mặc dù Hạ Nghiên Chu luôn mỉm cười, thái độ ôn hòa nhã nhặn, nhưng quanh người lại toát ra khí chất mạnh mẽ khiến người khác khó đến gần. Không ai dám nhắc đến chuyện “phạt rượu” với anh.
Hiện tại vài người trong lớp đã có sự nghiệp ổn định, bèn tranh thủ trao đổi danh thiếp với anh, sau đó mọi người ngồi xuống, gọi nhà bếp mang đồ ăn lên.
Bên trái Chu Tự là Dương Hiểu Đồng. Khi xưa, cô ta là nữ sinh duy nhất trong lớp theo học nghệ thuật, ngoại hình ngọt ngào, dáng người uyển chuyển. Màn múa đơn trong tiết mục văn nghệ đã biến cô ta thành tâm điểm của cả khối, có không ít nam sinh từng lén đưa thư tình cho cô ta.
Sau một vòng rượu, Dương Hiểu Đồng hơi nghiêng người về phía trước, chống tay lên bàn, khẽ gọi: “Hạ Nghiên Chu.”
Nghe thấy tiếng gọi, anh quay đầu lại.
Có lẽ vì mới uống rượu, má Dương Hiểu Đồng hơi ửng hồng: “Cậu còn nhớ không? Chúng ta từng ngồi cùng bàn.”
Hạ Nghiên Chu ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Tôi nhớ.”
“Thật không?” Ánh mắt Dương Hiểu Đồng ánh lên sự vui mừng, “Hồi đó cậu học toán rất giỏi, thường giúp mình viết các bước giải. Có lúc mình quá dốt, cậu phải đích thân giảng lại, nhìn cậu còn có chút bất lực nữa.”
Chuyện đó thì anh không nhớ rõ, chỉ đáp: “Có lẽ lúc đó còn nhỏ, thiếu kiên nhẫn.”
“Vậy là tốt lắm rồi.” Cô ấy nhẹ giọng nói.
Hạ Nghiên Chu chỉ khẽ mỉm cười.
Dương Hiểu Đồng lập tức nhân cơ hội: “Lát nữa chúng ta kết bạn WeChat đi, để tiện liên lạc sau này…”
Chu Tự vừa ăn vừa nghe rõ toàn bộ đoạn đối thoại. Giữa cô và Hạ Nghiên Chu còn cách bảy tám người bạn học, bao gồm cả Dương Hiểu Đồng, nhưng sự chú ý của anh lại như đổ dồn về phía này. Dù ánh mắt không hẳn đặt lên cô, nhưng vẫn khiến cô có cảm giác bản thân đang bị anh quan sát.
Chu Tự theo bản năng liếc về phía Hạ Nghiên Chu, vừa hay ánh mắt anh cũng chuyển hướng, nhìn về phía cô.
Cả hai bất ngờ chạm mắt trong hai giây. Chu Tự khẽ cong môi, xem như là một lời chào. Chưa kịp thấy anh phản ứng gì, cô đã lập tức rời mắt đi.
Lúc này, Giang Nhiêu ghé sát tai cô thì thầm: “Người ngồi cạnh cậu đúng là nhiệt tình thật, hồi còn đi học cũng vậy, bây giờ vẫn không thay đổi tí nào.”
“Vậy sao.” Chu Tự rất thích nghe Giang Nhiêu tám chuyện.
“Tất nhiên rồi. Mới nói được vài câu đã mặt dày xin kết bạn WeChat. Cậu quên rồi sao? Hồi đó cậu ta mập mờ với cả đám con trai trong lớp.”
“Thế còn chồng cậu, Lưu Sảng thì sao?”
“Cái đồ ngốc đó, cô ta không thèm để mắt đâu.” Giang Nhiêu thúc nhẹ vào khuỷu tay cô, len lén ra hiệu: “Cậu nhìn xem, hôm nay người như Hạ Nghiên Chu đến, chắc cỡ này mới lọt vào mắt cậu ta được.”
Chu Tự lại vô thức liếc sang lần nữa. Lúc này anh không nhìn về phía bọn họ nữa, đang trò chuyện cùng người bên cạnh. Anh đã cởi vest, tháo cà vạt, mở hai khuy áo sơ mi trên cùng. Ngón tay kẹp một điếu thuốc, chưa châm lửa. Lúc này phong thái đã chuyển sang thoải mái, ung dung, không còn vẻ xa cách như lúc mới vào phòng. Rõ ràng là kiểu người có thể thích nghi với bất cứ hoàn cảnh nào.
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên hai lần, Chu Tự lập tức thu lại ánh mắt.
Là tin nhắn WeChat từ Lương Hải Dương: [Em đang ở đâu vậy?]
Ngón tay cô khẽ run, không kiềm được. Cô hít sâu một hơi, chỉ nhắn lại ngắn gọn: [Ăn tối với Giang Nhiêu.]
Lương Hải Dương gửi lại tin nhắn thoại, nói rằng anh ta vừa xong việc, tiện thể sẽ đến đón cô.
Chu Tự từ chối: [Em không uống rượu, tự lái xe về được.]
Sau khi gửi tin nhắn, cô đặt điện thoại xuống, cơn thèm ăn cũng theo đó mà tan biến. ( truyện trên app t.y.t )
Bên cạnh, Giang Nhiêu vẫn nói không ngừng: “Lát nữa mình phải hỏi Lưu Sảng xem anh ấy liên hệ được anh chàng này bằng cách nào. Thật kỳ lạ, chỉ nhìn cách ăn mặc và cư xử đã thấy cậu ấy khác biệt với mấy đứa con trai trong lớp mình… Nói sao đây, giống như không phải người sẽ tham gia họp lớp. Hơn nữa chỉ học với chúng ta có một học kỳ, cũng đâu cần thiết phải đến. Cậu thấy có đúng không?”
Chu Tự lơ đãng đáp: “Cái gì cơ?”
Giang Nhiêu cảm thấy như đang nói chuyện với bức tường, đổi câu hỏi: “Cậu còn nhớ người này không?”
“Nhớ một chút.” Chu Tự trả lời.
Dù sao cũng đã bao năm trôi qua, thời gian đủ sức làm phai mờ đi rất nhiều thứ. Chu Tự thực sự không có ấn tượng sâu sắc về Hạ Nghiên Chu.
Trong lúc ấy, nhân viên phục vụ mang lên một lượt món nóng mới, cũng không biết đã đến vòng rượu thứ mấy.
Mọi người cụng ly, chuyền chén, khuôn mặt ai nấy đều đỏ bừng men rượu, dần dần hiện ra dáng vẻ thật của mình.
Sau khi âm thầm so đo thành tựu sự nghiệp, tán gẫu chuyện cuộc sống, chỉ còn lại thứ gọi là “ôn lại chuyện cũ”. Trước những người từng là mối tình thầm lặng, từng yêu rồi chia tay, bao nhiêu cảm xúc – không cam lòng, nuối tiếc, bối rối, khát khao, tất cả cùng nhau trỗi dậy, tràn ngập trong lòng.
Nam nữ tụm ba tụm bảy, tay nâng ly rượu, miệng thì thầm những lời riêng tư.
Chu Tự liếc nhìn đồng hồ, bắt đầu muốn rời đi.
Ngẩng đầu lên, có người tiến lại gần, ly rượu suýt nữa va vào mặt cô: “Tôi nói này Chu Tự, chúng ta uống với nhau một ly đi. Hồi còn đi học không có gan, mấy năm không liên lạc, hôm nay gặp lại cậu, tôi…tôi…”
“Tôi cái gì mà tôi, thu lại cái lưỡi líu kia đi.” Giang Nhiêu đùa cợt, chắn trước mặt Chu Tự một bước.
“Giang Nhiêu, cậu đừng phá, tôi không… không say đâu… tôi chỉ muốn nói chuyện với Chu Tự thôi…”
“Muốn nói thì đứng xa mà nói.”
“Đứng xa… thì nghe không rõ.”
“Cậu đâu có điếc, lùi ra mau.” Giang Nhiêu chống tay lên ngực người kia, quay đầu gọi lớn: “Lưu Sảng, quản người bên phía anh đi.”
Lúc này mặt Lưu Sảng đã đỏ bừng vì rượu, tay kẹp điếu thuốc đang hăng hái nói chuyện với ai đó, nghe Giang Nhiêu gọi thì chỉ tay về phía người kia: “Diêu Tử, lại đây. Đừng có mất mặt bên đó nữa. Chu Tự kết hôn rồi, lát nữa chồng cô ấy tìm cậu tính sổ thì tôi không lo đâu.”
Lưu Sảng giọng trầm, mấy câu này khiến nửa căn phòng nghe rõ mồn một.
Hạ Nghiên Chu đang rũ mắt, búng tàn thuốc xuống gạt tàn, cũng đưa mắt nhìn về phía đó như đang xem trò vui.
Người tên là Diêu Tử lại càng lấn tới: “Kết hôn thì sao, chỉ uống ly rượu thôi, tôi đâu có định làm gì… đúng không, Chu Tự?”
Trên người anh ta nồng nặc mùi rượu, đồ ăn chưa tiêu hóa cùng men rượu đang lên men trong dạ dày, mỗi câu nói đều mang theo mùi nồng đến buồn nôn.
Chu Tự khẽ nhíu mày xoa sống mũi, mặc dù thấy khó chịu cũng không thể không nói vài câu xã giao. Cô lùi ghế ra sau, đứng dậy nhận ly rượu anh ta đưa, nhưng không uống, chỉ đặt lên bàn rồi thay bằng cốc trà của mình.
“Này này… vậy là không được đâu…”
Chu Tự mỉm cười: “Sao vậy? Tôi không biết uống rượu.”
“Cậu lừa tôi, cậu qua loa với tôi…” Diêu Tử bỗng lớn giọng: “Vậy cũng được, cậu uống trà, tôi uống rượu, chúng ta… chúng ta uống giao bôi!”
Mọi người bắt đầu hò hét, cổ vũ.
“Được thôi.” Chu Tự đáp không chút do dự, còn cố ý lấy từ trên bàn xoay một chai Dương Hà chưa khui, đùa vui nói: “Thấy tửu lượng cậu rất tốt, vậy dùng cả chai luôn đi?”
Cả phòng lại xôn xao, vỗ bàn hò reo, xúi Diêu Tử uống hết cả chai.
Dù có say, nhưng đầu óc Diêu Tử vẫn còn sót lại chút tỉnh táo. Uống cả chai này vào chắc chắn phải gọi cấp cứu. Anh ta quanh co, đùn đẩy, miệng lắp bắp toàn lời vô nghĩa.
Chu Tự đùa cợt với anh ta thêm vài câu, cuối cùng ly giao bôi cũng không thành, Diêu Tử thất thểu quay về.
Hạ Nghiên Chu vẫn ngồi yên xem một hồi, rồi dụi tắt điếu thuốc. Anh vốn không nghiện thuốc, cả điếu gần như cháy hết mà không hút được mấy hơi. Ngồi thêm một lát, thấy đã đến lúc, anh xách áo đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lưu Sảng định gọi mọi người ra tiễn, nhưng bị anh khẽ ngăn lại. Hai người chỉ đứng bên tường nói vài câu, sau đó Hạ Nghiên Chu lặng lẽ rời khỏi phòng.
Không lâu sau, phục vụ mang vào hai chai Ngũ Lương Dịch, nói là vị tiên sinh vừa rồi đã thanh toán trước. Lúc này mọi người mới biết anh đã đi.
Anh không khoa trương trả tiền cả bữa, nhưng lại để lại hai chai rượu ngon như lời xin lỗi vì rời đi sớm. Cách xử lý khéo léo mà kín đáo, khiến cả đám xôn xao bàn tán, ai nấy đều quay sang hỏi Lưu Sảng về lai lịch của anh.
Có người bắt đầu rút lui, Chu Tự càng thêm không muốn ở lại.
Cô cất điện thoại vào túi xách, kéo nhẹ tay Giang Nhiêu rồi lặng lẽ rời khỏi phòng tiệc.
Giang Nhiêu tiễn cô ra tận cửa nhà hàng, dặn dò cẩn thận một hồi rồi mới quay lại.
Trời đã về khuya, dường như nhiệt độ cũng hạ thêm vài độ.
Gió lạnh len lỏi khắp nơi, không chỉ luồn qua cổ áo, tay áo mà còn như muốn thấm vào tận xương tủy. Hơi thở trắng đọng lại bên môi trong giây lát, liền bị gió cuốn đi mất.
Chu Tự quấn chặt khăn choàng, che gần kín khuôn mặt, chạy nhanh xuống bậc thang.