Cô đang trải qua một kiểu hôn nhân khác — giống như địa ngục…

Chu Tự xin nghỉ phép một tuần, nằm suốt ba ngày ở căn nhà ngoại ô.

Cô không lái chiếc BMW kia, cũng không mang theo điện thoại, vì vậy Lương Hải Dương không biết cô đang ở đâu.

Điện thoại vẫn có thể gọi đến. Ban đầu Chu Tự bắt máy, nói với anh ta rằng cô đã đến tòa án nộp đơn ly hôn, sau khi được thụ lý sẽ có người thông báo cho anh ta.

Anh ta hoàn toàn hoảng loạn, bật khóc nức nở qua điện thoại, nhắc đến tình cảm xưa cũ, kể lại từng khoảnh khắc khi yêu, nói rằng anh ta yêu cô biết nhường nào, cầu xin cô mềm lòng, cho anh ta thêm một cơ hội cuối cùng.

Chu Tự chưa nghe hết đã dập máy, chặn luôn số điện thoại và WeChat của anh ta.

Nhưng mà không lâu sau, ba cô lại gọi đến.

“Đồ không ra gì, Hải Dương nói con muốn ly hôn với nó? Con còn biết xấu hổ không hả? Con không cần nhưng còn ba! Con bảo họ hàng bạn bè sẽ nhìn ba thế nào, gặp hàng xóm người ta sẽ nói ra sao? Ba thấy con sống sung sướng quá rồi nên mới bày chuyện. Con đang ở đâu? Mau về nhà ngay cho ba!”

Di chứng sau cơn đột quỵ khiến ông nói chuyện không trôi chảy, nhưng Chu Tự vẫn cảm nhận được rõ ràng cơn giận dữ của ông. Bên cạnh còn thấp thoáng tiếng lầm bầm của mẹ kế Thẩm Quân.

Cô không buồn nghe rõ, chỉ thấy ngột ngạt đến nghẹt thở: “Ba có biết vì sao con muốn ly hôn không?”

Chu Trấn dửng dưng đáp: “Cãi nhau to tiếng thì nhà nào mà không có. Con cũng không còn nhỏ, đừng suốt ngày mong người khác chiều chuộng con mãi.”

Thì ra Lương Hải Dương đã mô tả bạo lực gia đình thành vài chuyện lặt vặt vợ chồng xô xát.

Chu Tự mấp máy môi, chưa kịp nói đã lại nghe ba cô nói tiếp: “Hải Dương đối xử với con không tồi, là người hòa nhã, biết lo cho gia đình. Rời xa nó, con định kiếm ai bây giờ? Lẽ nào lại đi nhặt người khác bỏ lại? Hơn nữa, Hải Dương đang ngày càng phát triển, số tiền nó cho nhà mình mượn cũng nói là không phải trả…”

Nghe đến đây, Chu Tự biết nói thêm cũng vô ích. Cô đặt điện thoại ra xa, mặc cho Chu Trấn tiếp tục gào thét ở đầu dây bên kia.

Cô ngồi trên bệ cửa sổ, mở hé cửa sổ hít thở không khí.

Đã gần cuối năm, vậy mà vẫn chưa có trận tuyết nào.

Bầu trời xám xịt, khiến thế giới trước mắt cũng mất hết ánh sáng, nhuốm một màu chết chóc u ám.

Sang ngày thứ tư, Lương Hải Dương xuất hiện trước cửa nhà.

Thành phố Lâm cũng chỉ có từng ấy nơi quen thuộc, cuối cùng anh ta cũng tìm tới.

Qua lớp cửa lưới sắt chống trộm, Chu Tự nhìn thấy Lương Hải Dương râu ria xồm xoàm, thần sắc tiều tụy, hai mắt đỏ ngầu giống như đã thức trắng mấy đêm.

“Vợ à, anh xin em mở cửa trước được không, anh có chuyện muốn nói với em.” Vừa mở miệng, anh ta đã nói lời khẩn cầu.

Chu Tự đáp: “Có gì cứ nói tại đây.”

Lúc này, Lương Hải Dương trông vô hại, giọng điệu mềm mỏng đầy hạ mình: “Em về nhà với anh được không? Lần này anh thật sự đã nhận ra lỗi lầm, em muốn thế nào anh cũng đồng ý. Viết bản kiểm điểm cũng được, hay em bắt anh gãy tay gãy chân, anh đều bằng lòng.”

Anh ta vốn giỏi dùng những chiêu trò khiến phụ nữ mềm lòng, nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần, Chu Tự đã chán ghét đến tận cùng.

Chuyện tình cảm đã không còn gì để nói nữa, đúng sai đã không còn quan trọng, điều duy nhất cô mong muốn là chấm dứt tất cả càng sớm càng tốt.

Chu Tự nói: “Có thể sẽ cần anh cung cấp bản sao vài loại giấy tờ, nếu anh bận thì tôi…”

“Em thật sự muốn ly hôn với anh sao?”

“Thật sự.” Chu Tự đáp: “Tòa án không phải là nơi để đùa giỡn.”

Đột nhiên Lương Hải Dương quỳ sụp xuống đất, không quan tâm ánh nhìn của hàng xóm, càng không sợ lời đàm tiếu.

Chu Tự cụp mắt nhìn anh ta hai giây, dứt khoát đóng cửa lại.

Âm thanh bên ngoài kéo dài một lúc lâu, không rõ đến khi nào anh ta mới chịu rời đi.

Hai ngày sau, vết bầm trên mặt cô gần như đã tan, cuối cùng có thể ra ngoài gặp người.

Giang Nhiêu mang theo rất nhiều đồ đến thăm cô, nào là rau củ quả, thịt bò thịt cừu, các loại viên thả lẩu, còn có một chiếc bánh ngàn lớp mâm xôi.

Giang Nhiêu bê đống nguyên liệu vào bếp rửa sạch: “Cậu có nồi lẩu điện không?”

“Trong tủ thứ hai tính từ bên trái.”

“Mình mua cả nước lẩu dầu bò rồi. Nhưng cậu thích ăn thanh đạm hơn hay cay nồng?”

“Dầu bò. Càng cay càng tốt.”

Giang Nhiêu ló đầu ra khỏi bếp, cười tươi rói: “Ăn bánh trước đi, mình phải chạy đến đúng tiệm cậu thích mới mua được.”

“Có lẽ phải xếp hàng lâu đúng không?” Chu Tự không khách sáo, đã bắt đầu mở hộp bánh.

“Cũng tạm, mình đi sớm mà.”

Chu Tự hỏi: “Cậu không ăn sao?”

“Cậu đã bao giờ thấy mình ăn mấy thứ này chưa?”

Chu Tự cẩn thận rút miếng bánh ra, một làn hương kem tươi mát dịu thoảng đến, bên trên phủ một lớp mứt mâm xôi dày, có thể tưởng tượng ngay được vị chua chua ngọt ngọt của nó.

Cô cắt một góc nhỏ, từng lớp bánh hiện rõ, vỏ bánh mỏng như cánh ve, kem tươi bông xốp mịn màng.

Chu Tự không nỡ ăn ngay, bày bánh lên bệ cửa sổ, chỉnh sửa tạo dáng rồi dùng điện thoại chụp lại một tấm.

Hôm nay hiếm khi có một ngày nắng đẹp, chỉ cần thêm một lớp filter nhẹ, bức ảnh đã mang một sắc vàng ấm dịu.

Chu Tự ngẩn người, không nhớ nổi lần gần nhất mình ghi lại cuộc sống như thế này là từ khi nào.

Không mấy chốc, bàn trà đã được bày kín, hương thơm nồng của lẩu bò cay lan tỏa khắp căn phòng.

Căn hộ này không có phòng ăn, chỗ duy nhất để dùng bữa là chiếc bàn tròn nhỏ trước ghế sofa. Rổ đựng rau và các loại gia vị không để vừa, phải đặt tạm xuống sàn.

Hai người ngồi bệt trên nệm tròn, Giang Nhiêu tựa vào ghế sofa, lôi từ chiếc túi sau lưng ra một chai Ngũ Lương Dịch.

Chu Tự cho khoai tây và bí đao vào nồi lẩu: “Cậu còn mang cả rượu trắng đến?”

“Lấy từ buổi tụ họp lớp đấy, rượu ngon như vậy, cho mấy người kia thì thật tiếc.” Giang Nhiêu nghiên cứu cách mở nắp: “Là bạn học Hạ... Hạ gì ấy nhỉ…”

Giang Nhiêu ngẫm nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được tên.

Nhưng Chu Tự thì biết, anh tên là Hạ Nghiên Chu. Vốn dĩ cô cũng không mấy ấn tượng, nhưng đã từng giới thiệu qua với Lương Hải Dương, nghĩ lại một lần là ghi nhớ cả đời.

Chu Tự đứng dậy đi lấy ly.

Giang Nhiêu rót nửa ly nhỏ cho cả hai.

Trước khi ăn, hai người nghiêm túc cụng ly, giống như một nghi thức khởi đầu.

Rượu có nồng độ 52 độ, vừa trôi xuống cổ họng đã bỏng rát như lửa đốt, mùi rượu xộc thẳng lên mũi, vị cay nồng lưu lại mãi trong khoang miệng. Nhưng chỉ một lát sau, dạ dày bắt đầu thấy ấm dần lên.

Khoai tây và bí đao trong nồi đã chín mềm, thấm đẫm lớp dầu đỏ, khiến người ta càng thêm thèm ăn.

Chu Tự gắp mấy miếng khoai mềm bỏ vào bát Giang Nhiêu, đó là món cô ấy thích nhất.

Giang Nhiêu cũng vừa nhúng xong một đũa thịt bò cuộn, gắp cho cô: “Ăn thịt đi, hôm nay nhất định phải ăn cho thật đã.”

Cả hai không còn khách sáo, mỗi người đều tập trung ăn phần của mình.

Rượu vào ba lượt, khi Chu Tự bắt đầu cảm thấy chếnh choáng, cô mới có đủ dũng khí kể cho bạn thân nghe về chuyện giữa cô và Lương Hải Dương.

Cô đặt đũa xuống, trầm ngâm một lúc: “Lương Hải Dương anh ta…”

Giang Nhiêu bỗng ra hiệu “suỵt”, ngăn cô lại.

Chu Tự khựng người, thoáng ngạc nhiên.

Giang Nhiêu mỉm cười nói: “Cậu không cần phải kể gì với mình. Nếu cậu không muốn tâm sự, mình có thể không nghe.”

Ban đầu khi biết tin Chu Tự muốn ly hôn, vốn dĩ cô ấy muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng sau khi nghĩ lại thì thấy không cần thiết. Giữa bạn bè cũng cần có chừng mực, biết thu lại sự tò mò đúng lúc, tránh những tình huống khó xử, có lẽ sẽ khiến đối phương cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Chu Tự bất ngờ thở phào nhẹ nhõm, biết ơn siết nhẹ tay cô ấy.

Giang Nhiêu cũng nắm lấy tay cô: “Cậu muốn ly hôn, nhất định là vì có lý do không thể tiếp tục được nữa. Mình sẽ luôn ủng hộ cậu.” Trong xã hội này, không khuyên ai cưới gả sinh con, cũng không cản ai ly hôn, đã là một việc tích đức rồi.

“Cảm ơn cậu.” Chu Tự dựa lại ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng thốt ra ba chữ.

Men rượu bắt đầu ngấm, bàn ghế tủ kệ trước mắt như mọc chân, lảo đảo đi lại, không chịu đứng yên.

Giang Nhiêu gắp một miếng đậu phụ bỏ vào bát: “Cậu nói xem, rốt cuộc hôn nhân mang lại điều gì cho phụ nữ?” Cô vừa thổi nguội đồ ăn, vừa nói: “Kết hôn rồi mới biết, mất tự do, hao tổn thanh xuân, mỗi ngày bận rộn với việc nhà không dứt, lo nghĩ không ngừng. Ra ngoài đi làm thì bị nói không biết chăm sóc gia đình, cơm canh nguội lạnh khi về nhà; ở nhà toàn thời gian thì lại bị chê là ăn bám, tay không động việc. Ngày ngày lo lắng vì vóc dáng và nhan sắc, sợ anh ta lăng nhăng bên ngoài, sợ bị phản bội. Không sinh con thì còn đỡ, sinh rồi càng thêm lạnh lòng, anh ta sẽ không vì cậu đau đớn khi co thắt, rạch tầng sinh môn mà nhường nhịn trong những lần cãi nhau. Đêm hôm nuôi con thì không thấy bóng dáng anh ta, nhưng khi con vấp ngã bị thương, người đầu tiên nhảy ra lại là anh ta.”

Nói đến khô miệng, Giang Nhiêu uống ngụm nước, rồi bổ sung: “Tóm lại, cậu có thể là vợ, là mẹ, là con dâu, là người phụ nữ trung niên xấu xí, là mụ chua ngoa, là người phụ nữ đầy oán trách, nhưng duy chỉ không được là chính cậu.”

Chu Tự lại trở thành người lắng nghe. Những gì Giang Nhiêu nói không hoàn toàn là cuộc đời cô, nhưng cô đang trải qua một cuộc hôn nhân khác, như một bản án ở địa ngục. ( truyện trên app t.y.t )

Lúc này thần kinh của Chu Tự cũng đã giãn ra, cô dựa vào cô ấy, mỉm cười: “Cậu có thể đi viết sách tuyên truyền chống hôn nhân rồi đấy.”

“Mình nói thật, đừng nhìn bề ngoài mình và Lưu Sảng hòa thuận, thật ra quá trình tâm lý của mình rất gian nan.” Giang Nhiêu nói, “May mà chưa có con, nếu không quyền nuôi con sẽ khiến mình phải tranh đấu đến mức đầu rơi máu chảy. Có thể cậu chưa cảm nhận sâu sắc được tình mẫu tử, nhưng thật sự là không thể buông bỏ. Nói tóm lại, ai mà giành con với mình, mình sống chết cũng không nhượng.”

Lời nói này khiến sống lưng Chu Tự lạnh buốt.

Nếu như bọn họ có một đứa con, nếu như cô không giành được quyền nuôi dưỡng, vì con, bề ngoài cô sẽ nhún nhường quay lại ngôi nhà đó không? Có phải cũng sẽ tiếp tục chịu đựng sự hành hạ của anh ta, rồi sống cuộc đời mờ mịt không thấy ánh sáng cho đến hết đời?

Nhưng may mắn thay...

Chu Tự nhắm mắt lại, hít thở sâu mấy lần mới có thể khiến bản thân thả lỏng.

Tối hôm đó, Giang Nhiêu không về.

Lưu Sảng gọi đến mấy lần, lúc thì hỏi con cần uống bao nhiêu sữa, lúc lại hỏi sách đọc trước khi ngủ để ở đâu.

Sáng hôm sau, hiếm khi thời tiết ấm áp hơn đôi chút.

Sau khi ăn sáng, hai người chuẩn bị đi dạo mua ít đồ dùng cần thiết. Hôm đó Chu Tự rời nhà đi đến giờ vẫn chưa quay lại, cũng cần mua vài bộ quần áo mới.

Không ngờ, tối qua còn đang bàn luận chuyện hôn nhân, hôm nay trên đường lại vấp phải vấn đề chí mạng.

Giang Nhiêu nheo mắt lại, chỉ về phía bên kia đường, kéo Chu Tự đến gần: “Đó có phải là Lưu Sảng nhà mình không? Bên cạnh còn có một cô gái.”

Chu Tự nhìn kỹ một hồi: “Hình như là vậy.”

“Chắc chắn là anh ta, có hóa thành tro mình cũng nhận ra.” Giang Nhiêu như con gà chọi xù lông, gần như muốn bốc hỏa: “Họ lên xe rồi, theo sau!”

“Cậu đừng vội, bọn họ cũng không có cử chỉ thân mật gì, có lẽ chỉ là đồng...”

“Cậu nhìn nụ cười của anh ta đi.” Giang Nhiêu giơ tay gọi một chiếc taxi.

Chu Tự không còn cách nào, đành cùng lên xe.

Cuối cùng, chiếc xe phía trước dừng lại trước một tòa nhà văn phòng. Đây là trung tâm thương mại của Lâm Thành, xung quanh đều là nhà cao tầng san sát, người qua lại phần lớn đều mặc trang phục chỉnh tề, ánh mắt nghiêm nghị, bước đi vội vã.

Lần này Giang Nhiêu nhìn rất rõ, kinh ngạc nói: “Hình như là Dương Hiểu Đồng.”

Chu Tự vừa trả tiền xe vừa hỏi: “Là ai?”

“Dương Hiểu Đồng.”

Chu Tự nhìn theo ánh mắt của Giang Nhiêu, thấy người phụ nữ kia mặc một chiếc áo khoác dạ trắng bó eo, phía dưới là váy dài ống đứng màu đen, búi tóc gọn gàng, khi xoay đầu mỉm cười nhạt — không phải chính là Dương Hiểu Đồng, người ngồi bên tay trái cô tại buổi họp lớp vài ngày trước đó hay sao.

Giang Nhiêu kéo cô băng qua đường một cách nhanh chóng, hòa vào dòng người đi làm đang đổ vào sảnh lớn của tòa nhà.

Từ xa đã thấy Lưu Sảng đứng bên ngoài cổng kiểm soát gọi điện thoại, cuộc gọi rất ngắn, sau đó anh ta đưa Dương Hiểu Đồng đến khu vực nghỉ trong sảnh đợi, có vẻ như đang chờ ai đó.

Giang Nhiêu như kẻ trộm, nấp sau một chậu cây cảnh lớn, chăm chú quan sát động tĩnh bên kia.

Chu Tự nhìn bóng lưng của Giang Nhiêu, bỗng nhớ đến những lời cô ấy nói tối qua, về những thân phận, về những câu chuyện, dường như từng điều một đều phản chiếu trên người bạn thân. Cô không khỏi tự hỏi, hôn nhân thực sự đáng sợ đến vậy sao? Có thể che lấp tất cả những điểm sáng trên một người phụ nữ sao? Vậy còn bản thân cô hiện tại, đã trở thành bộ dạng như thế nào?

“Đừng ngẩn ra đó, tránh vào trong một chút,” Giang Nhiêu kéo cô lại.

Chu Tự hoàn hồn, lùi vào nửa bước: “Cậu trốn ở đây là định xem cái gì?”

“Xem bọn họ có vụng trộm không.”

Chu Tự cạn lời: “Ai lại vụng trộm ở nơi làm việc chứ, nếu có cũng phải vào khách sạn.”

Giang Nhiêu sững lại: “Đúng vậy.”

“Đi thôi.”

Nhưng đúng lúc quay người rời đi, một giọng nam trầm thấp vang lên từ phía sau: “Đi đâu vậy, có cần giúp đỡ không?”

Giọng điệu không khác mấy so với đêm thay lốp xe hôm ấy.

Chu Tự quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một gương mặt nửa quen nửa lạ. Quen là vì bọn họ từng tiếp xúc gần đây, lạ là vì giữa bọn họ, thậm chí còn chưa được gọi là bạn bè.

Ánh mắt anh rơi trên người Chu Tự, có lẽ vừa rồi cũng là hỏi cô.

Chu Tự chủ động lên tiếng chào hỏi trước: “Chào Hạ tiên sinh.”

“Chào cậu.” Hạ Nghiên Chu mỉm cười nhẹ.

Anh vừa bước từ ngoài vào, trên người vẫn còn hơi lạnh chưa tan, mặc áo khoác dài kẻ chìm màu xám đậm, bên trong là vest đen tuyền, tóc chải ba bảy gọn gàng, toàn thân toát lên vẻ chỉnh tề, tinh anh.

Anh chỉ về phía thang máy: “Đến xử lý công việc sao?”

Chu Tự nhớ lại khi bước vào vô tình liếc thấy bảng hiệu công ty, bèn cắn răng đáp: “Tôi đến công ty Tân Thần lấy một văn kiện.”

Hạ Nghiên Chu gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Lấy xong rồi sao?”

Chu Tự chột dạ: “Ừm.”

Cô và Giang Nhiêu đang nấp sau chậu cây, một người như kẻ trộm, một người như đang làm nhiệm vụ đánh lạc hướng, bất luận thế nào cũng không giống người đến làm việc nghiêm túc.

Nhưng dường như anh không mấy bận tâm cô có đang nói dối hay không. Chỉ khẽ kéo tay áo lên xem giờ, sau đó lại liếc mắt nhìn về khu vực nghỉ ngơi trong sảnh: “Vừa hay có hẹn với vài người bạn, mọi người đều quen biết cả, qua đó ngồi một lát không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play