Bách Giang Hân nghe Hướng Địch lịch sự nói với nhân viên cửa hàng: "Xin chào, cho tôi một ly Tứ Quý Xuân* vị đào."

(*) Tứ Quý Xuân: là tên gọi của một loại trà Ô Long cao cấp.

Là cô.

Bách Giang Hân chắc chắn.

Giống như đọc thầm, tiếng lòng của mỗi người và âm thanh phát ra nhờ rung động vật lý của dây thanh quản đều giống nhau, tiếng lòng của Hướng Địch vẫn là tiếng nói trong trẻo lanh lợi, chẳng qua lời nói phát ra từ trong lòng cô phóng túng hơn nhiều so với khi thốt ra từ miệng.

[Tứ Quý Xuân ơi ~ Tứ Quý Xuân à ~ uống Tứ Quý Xuân với ông xã ~ vậy thì xem như là đang uống trà sữa tình nhân đó ~]

Hướng Địch ngâm nga bài hát trong lòng, không biết là làn điệu gì, nhưng chắc chắn không phải giai điệu phổ biến, đại khái là tự sáng tác.

Nói thật, tài năng sáng tác không tốt lắm.

Bách Giang Hân bất động cả buổi, Diệp Mân Gia thúc giục: "Có đi không?"

Bách Giang Hân tỉnh hồn lại: "Đi."

Cuối cùng cũng xuyên qua đám đông, Diệp Mân Gia chỉnh đốn đồng phục lại một chút, oán hận: "Tôi phục luôn, chỉ mua một ly trà sữa thôi, có cần đông đúc thế này không, tôi sắp bị ép dẹp như cái bánh bà xã* rồi."

(*) Bánh bà xã: một loại bánh nướng dẹp, nhân ngọt, phổ biến ở Quảng Đông và Đài Loan.

Nghe Diệp Mân Gia nói bánh bà xã, hầu kết Bách Giang Hân bỗng nhiên dao động, miệng xì khẽ một tiếng.

Diệp Mân Gia khó hiểu: "Cậu cười gì thế?"

Bách Giang Hân nhìn cậu ấy, nói một câu khó hiểu: "Cậu thích hợp làm nhà tiên tri lắm."

Một vở kịch câm thầm lặng mà mãnh liệt chỉ diễn ra trong lòng, ồn đến mức khiến tai anh cũng muốn điếc.

Diệp Mân Gia càng khó hiểu: "Ý gì?"

"Không có ý gì cả." Bách Giang Hân hững hờ nói: "Tôi chỉ đi mua với cậu lần này thôi, lần sau cậu tự đi mà mua."

Diệp Mân Gia bất đắc dĩ: "Cậu ghét uống trà sữa đến vậy à?"

"Không ghét." Bách Giang Hân nói: "Nhưng mà không thích."

-

"Ngọt quá."

Vừa lấy được trà sữa, trên đường trở về phòng học, Diệp Mân Gia đã nôn nóng nếm thử một miếng trước.

Đây đâu phải 100% đường, mà là đường của cả thiên hạ đều bỏ vào ly trà sữa của cậu ấy đấy chứ.

Con gái đúng là giỏi thật, ngọt thế này mà vẫn uống tỉnh bơ, thảo nào lần này Hướng Địch tiến bộ vượt bậc trong kỳ thi chung, có mức độ chịu ngọt thế này, cô làm cái gì cũng sẽ thành công.

Tiện thể liếc nhìn Bách Giang Hân bên cạnh, Diệp Mân Gia hỏi: "Của cậu không ngọt sao?"

Bách Giang Hân: "Tạm được."

Diệp Mân Gia rút ống hút ra, muốn xin ké: "Cho tôi hút một ngụm."

Bách Giang Hân nhanh chóng né sang bên cạnh.

"Cậu keo kiệt quá rồi đấy." Vẻ mặt Diệp Mân Gia khó chịu: "Ly của cậu là tôi mời đấy, sớm biết thế đã không mời cậu uống rồi."

Ai ngờ Bách Giang Hân không hề hấn gì với chiêu ràng buộc đạo đức này, lạnh nhạt nói: "Lát nữa tôi chuyển tiền lại cho cậu."

"… Con người cậu sao chẳng có một tế bào hài hước nào vậy."

Ly của mình thật sự quá ngọt, Diệp Mân Gia thật sự không muốn uống nữa, vì vậy nói: "Hay là chúng ta đổi cho nhau nhé?"

Nói xong, cậu ấy đưa ly của mình tới trước mặt Bách Giang Hân, Bách Giang Hân lập tức ghét bỏ nhíu mày.

"Lấy ra, cậu uống rồi thì đừng đưa cho tôi."

Diệp Mân Gia biết anh có bệnh sạch sẽ, không thích đến nơi nhiều người, không thích động chạm thân thể với người khác, thậm chí trong việc ăn uống, mỗi lần đến căn tin ăn là đều nhất quyết mang theo bộ đồ ăn của mình, cho dù là đi ra ngoài tiệm ăn, chỉ cần có Bách Giang Hân ở đó, những người khác đều dùng đũa chung, một khi có ai đó dám dùng đũa của mình gắp thức ăn, cái người này sẽ lập tức không động đũa nữa.

Khiến Bách Giang Hân trông như ghét bỏ người khác vậy đó, cho nên anh ít tham gia bất cứ buổi liên hoan nào giữa các bạn cùng lớp.

Anh suốt ngày trưng bản mặt lạnh lùng ra, các nữ sinh xem anh là "đoá hoa lạnh lùng", thèm muốn nhưng không thể chạm vào, bình thường chỉ dám đứng nhìn từ xa, còn nam sinh, phần lớn chỉ là xã giao bình thường, thỉnh thoảng tụ tập với nhau chơi game, cũng chỉ có Diệp Mân Gia có thể chịu được anh, xem anh là anh em, thế nên mới không khiến quý ngài nam thần hội tụ đủ IQ lẫn nhan sắc này bị lạc loài trong trường đấy.

Quan trọng cũng là Diệp Mân Gia mặt dày, Bách Giang Hân càng không cho cậu ấy uống, cậu ấy càng không biết xấu hổ.

Cậu ấy dứt khoát ôm lấy Bách Giang Hân, quyết giành ly trà sữa trong tay anh.

Vẻ mặt Bách Giang Hân ghét bỏ, bất đắc dĩ là Diệp Mân Gia thật sự quá khó chơi, còn cố gắng ép anh uống ly trà sữa ngọt muốn chết đó nữa, Bách Giang Hân cảnh cáo: "Diệp Mân Gia, cậu đừng có mất nết."

Giọng nói hạ thấp xen lẫn sự tức giận, Diệp Mân Gia đu trên người anh, bị hù dọa bởi sự tức giận nghiêm túc của người anh em tốt của mình.

Nhưng mà chỉ đùa chút thôi, cậu ấy cũng biết anh có bệnh sạch sẽ, không thể nào uống chung một ly trà sữa được, nhưng đến mức hung dữ như vậy sao?

Diệp Mân Gia thật sự xem Bách Giang Hân như anh em, nhưng Bách Giang Hân lúc nào cũng thái độ với cậu ấy, khiến cậu ấy không tránh khỏi sẽ có lúc cảm thấy khó chịu.

[Thằng nhóc này ghét mình như vậy sao?]

[Làm anh em ba năm, cuối cùng cũng chỉ có thế.]

[Thôi bỏ đi, dù sao thì sau khi thi đại học cũng đường ai nấy đi, cuối cùng ông đây cũng không cần mặt nóng dán vào cái mông lạnh này nữa.]

Diệp Mân Gia vừa nói thầm vừa giận dỗi trong lòng.

Bách Giang Hân khẽ thở dài mà không ai có thể thấy được, nói: "Cậu biết tôi có bệnh sạch sẽ, không thể uống cùng ly với người khác mà."

Dừng lại một chút, anh bổ sung thêm: "Lần sau tôi mời cậu uống."

Anh không giỏi an ủi, lại càng không cam lòng chịu thua, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh đối với bạn bè rồi.

Cũng may Diệp Mân Gia là người vô tâm vô tư, lại thích dỗ, "xì" một tiếng.

"Được rồi, lần này tôi sẽ không so đo với cậu."

[Biết ngay là thằng nhóc cậu vẫn sợ mất tôi mà.]

Bách Giang Hân đã quen từ lâu đối với suy nghĩ trở mặt còn nhanh hơn lật sách trong lòng Diệp Mân Gia rồi.

Tiếng lòng của Diệp Mân Gia cũng sẽ không khiến Bách Giang Hân cảm thấy ác cảm, anh luôn luôn từ chối tiếp xúc cơ thể với người khác, cũng không thèm nghe trộm tiếng lòng của người khác, chẳng qua là ngoại trừ Diệp Mân Gia, tuy cái người này thường xuyên vô liêm sỉ, nhưng đúng là thật sự xem anh là bạn bè.

Đương nhiên, bạn thân thế nào đi nữa cũng không thể uống chung một ly trà sữa.

Sắp thi đại học rồi, thỉnh thoảng tiếp xúc cơ thể đã khiến Bách Giang Hân cảm thấy ồn ào quá rồi, anh không muốn suốt ngày phải nghe mấy tiếng lòng không bổ ích gì của Diệp Mân Gia nữa đâu.

Hơn nữa nghe lén tiếng lòng của người khác cũng là một sự xâm phạm quyền riêng tư của người khác.

Nếu Diệp Mân Gia biết anh có năng lực này, đừng nói là chia sẻ một ly trà sữa với anh.

Mà có lẽ tránh xa anh còn không kịp.

Dù có thân đến mấy thì cũng không ai muốn bị bóc trần tất cả bí mật ở trước mặt đối phương, thậm chí trong lòng nghĩ gì cũng bị đối phương biết rõ mồn một.

-

Mua được ly trà sữa cùng loại với Bách Giang Hân, Hướng Địch uống cực kỳ vui vẻ.

Tuy mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều người chọn cùng loại trà sữa, chuyện này vốn chẳng có gì đặc biệt, nhưng người yêu đơn phương lúc nào cũng có hàng nghìn hàng vạn cách để tẩy não chính mình.

Hướng Địch không nỡ uống nhanh, cô định mang trà sữa tới phòng học, sau đó để trên bàn, tuy làm như vậy cũng chưa chắc sẽ có người phát hiện ra cô và Bách Giang Hân chọn trà sữa như nhau.

Nhưng nếu có ai đó phát hiện ra thì sao? Sau đó nói đùa, ý, cậu và Bách Giang Hân chọn cùng loại trà sữa này, hai cậu ăn ý thế.

Thật sự chỉ là một chút tâm tư vụng trộm của kẻ yêu thầm mà thôi, nghĩ đến đây, Hướng Địch không kìm được mà bật cười.

Hút một hơi hết nửa ly trà sữa, Lương Thiên Thiên bỗng nhiên muốn đi vệ sinh, vì vậy bảo Hướng Địch mang trà sữa về phòng học giúp mình, còn cô ấy đến phòng vệ sinh giải quyết.

Bây giờ đang là thời gian nghỉ trưa, trong phòng học không có ai, phòng học của lớp 12 sách chất cao như núi, Hướng Địch vô thức nhìn về phía bàn học nào đó.

Không có ai, nhưng trà sữa mới mua đang để trên bàn. ( truyện trên app t.y.t )

Nhân lúc không ai chú ý, Hướng Địch lặng lẽ đi tới bên cạnh bàn học của anh, lớp bọn họ là lớp trọng điểm, núi sách đã xem như là khá thấp rồi, nhưng so với những "công trình trái phép" cao ngất ngưỡng trên bàn của những người khác, bàn của Bách Giang Hân đơn giản sạch sẽ hơn nhiều, đây là một hiện tượng kỳ lạ, người học càng giỏi thì sách trên bàn càng ít.

Trên bàn anh để vài tờ giấy nháp, trên đó là quá trình giải một bài toán nào đó.

Abcxyz, chữ nào cũng đều rất đẹp, ngay cả những đường phụ của bài hình học cũng được vẽ thẳng tắp đẹp mắt như vậy.

Hướng Địch bất giác nhìn đến mức mất hồn.

"Cậu có việc gì à?"

Một giọng nói bỗng nhiên cắt ngang sự say mê của cô, Hướng Địch ngẩng đầu lên, Bách Giang Hân không biết đã trở về từ lúc nào.

Cô hơi hé môi, bị người mình yêu thầm bắt tại trận, si mê giấy nháp của anh trước bàn học của anh, không có chuyện gì khiến cô muốn chui đầu xuống đất hơn chuyện này.

Bách Giang Hân bình tĩnh nhìn Hướng Địch.

Cô gái này nhìn từ bề ngoài thì có vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng, ít nói, quả thật không hề đoán ra được chút suy nghĩ nào trong lòng cô.

Bách Giang Hân không để bụng chuyện ở tiệm trà sữa, cũng không có ý định vạch trần bí mật của Hướng Địch.

Trong lòng Hướng Địch nghĩ về anh như thế nào, gọi anh như thế nào đều là chuyện của cô, cô thích ai, ghét ai, thậm chí yêu thầm ai, đều là quyền tự do của cô, cho dù đối tượng đó là anh, thì chỉ cần không quấy rầy đến anh, anh đều không quan tâm.

Điều kiện tiên quyết là cô chỉ có thể nghĩ trong lòng, chứ không phải là đứng trước mặt anh, quấy rầy thời gian nghỉ trưa của anh.

Anh và cô chẳng qua chỉ cùng lớp một học kỳ mà thôi, bọn họ thậm chí còn chưa từng nói chuyện với nhau câu nào, anh cũng không hiểu cô thích kiểu gì.

Cô hiểu gì về anh? Và biết gì về anh?

Có lẽ giống như những người khác, cũng chỉ là một kiểu thiện cảm nông cạn, sau khi tốt nghiệp, đường ai nấy đi, chắc cô cũng quên thôi.

Bách Giang Hân chỉ nhìn sắc mặt nhanh chóng đỏ lên của cô, không định giải vây giúp cô.

"Cậu đứng bên cạnh chỗ tôi làm gì?" Anh hỏi cũng không khách sáo.

Lần đầu tiên đối mặt với người mình yêu thầm trong tình huống lúng túng thế này, Hướng Địch chỉ có thể tự cứu, bịa lý do.

"À, tôi có một bài không biết làm, muốn hỏi cậu một chút."

"Bài gì?"

Hướng Địch dè dặt hỏi: "Cậu đồng ý dạy tôi sao?"

Bách Giang Hân: "Lấy ra tôi xem thử."

Cũng may Hướng Địch có bài không biết làm thật, để không bị lộ, cô cố tình tìm một bài khá khó, vốn dĩ muốn giữ lại để hỏi giáo viên, bây giờ tiện thể hỏi Bách Giang Hân luôn.

Thấy cô thật sự lấy bài ra hỏi, Bách Giang Hân không từ chối.

Là bạn cùng lớp một học kỳ, đây là lần đầu tiên Hướng Địch hỏi bài Bách Giang Hân.

Thì ra cho dù là bạn chưa thân, cậu ấy cũng sẽ không ý giúp đỡ.

Ai nói cậu ấy là "đóa hoa lạnh lùng" vô tình, rõ ràng cũng rất tốt mà.

Những người nói tính cách cậu ấy lạnh lùng thật sự không hiểu cậu ấy.

Hướng Địch lặng lẽ bất bình thay cho Bách Giang Hân ở trong lòng.

Trước đây cô đã muốn hỏi bài anh rồi, nhưng khổ nỗi nhát gan quá, cho dù trong lòng nghĩ nhiều đến mức nào thì cơ thể vẫn không dám hành động.

Bây giờ nghĩ lại, chính cô cũng sợ sẽ bị anh từ chối, thật ra cô cũng có thành kiến nào đó đối với anh.

Xin lỗi nhé, Hướng Địch lặng lẽ nói xin lỗi anh trong lòng.

Xuất phát từ một chút tâm tư thầm kín, Hướng Địch tạm thời đặt ly trà sữa của mình lên bàn anh, tạo nên một cảm giác "tôi chỉ mượn tạm bàn của cậu để đặt thôi".

Nhìn hai ly trà sữa kề bên nhau, đến cả tem dán cũng giống nhau như đúc, thậm chí không phân biệt được là trà sữa của ai, Hướng Địch thầm vui vẻ, có cảm giác như đang dùng ly đôi với Bách Giang Hân vậy.

Cô hối hận vì không lén mang điện thoại di động tới trường, nếu không thì cô đã chụp hai ly trà sữa một tấm, thêm filter đẹp mắt vào, làm hình nền rồi.

Bách Giang Hân căn bản không chú ý đến mánh khoé bé nhỏ của cô gái trước mặt, hơn nữa đề bài Hướng Địch hỏi khó thật, cần một chút thời gian, anh vừa cúi đầu tính toán theo công thức, vừa tiện tay cầm trà sữa trên bàn lên, hút một ngụm.

"A."

Một tiếng kêu khẽ vang lên.

Bách Giang Hân ngẩng đầu, sắc mặt không kiên nhẫn cho lắm.

Lại kêu cái gì nữa?

Hướng Địch trợn tròn đôi mắt tròn xoe, cẩn thận chỉ ly trà sữa trong tay anh.

"Ờm, cậu uống nhầm trà sữa rồi, cái này, là trà sữa của tôi…"

Bách Giang Hân ngơ ngác, nhìn cái ly trong tay mình.

Không còn kịp nữa rồi, anh uống rồi.

Bách Giang Hân biến sắc.

Người bình thường sau khi bị người khác uống nhầm đồ của mình thì phản ứng đầu tiên thông thường sẽ là xấu hổ, khó chịu và không thể chấp nhận ly trà sữa này nữa.

Nhưng phản ứng của Hướng Địch hoàn toàn khác biệt.

Thông qua vi khuẩn trong nước bọt, một loại liên kết sinh học vô hình đã được hình thành, chẳng mấy chốc, não bộ của Bách Giang Hân nhận được một tiếng thét chói tai, thậm chí còn kích động hơn lúc trưa.

[Cứu tôi với.]

[Đây là hôn gián tiếp, chắc chắn là hôn gián tiếp rồi!]

[Kiếp trước làm việc thiện tích đức, kiếp này hôn gián tiếp với ông xã, ông trời ơi, ông tốt với con quá.]

[A! A! A!]

Vẻ mặt Bách Giang Hân hết nói nổi.

Cô là chuột chũi à?

Sau đó, anh lại nghe thấy "chuột chũi" phát ra tiếng hừ hừ đắc ý.

Thần kinh của Hướng Địch quả thật không bình thường, xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, ngoài việc phấn khích vì được hôn gián tiếp với chàng trai mình thầm mến ra, trong lòng cô thậm chí còn có một chút hả hê nho nhỏ.

[Ai bảo cậu bình thường lạnh lùng thế, học cùng lớp một học kỳ rồi, đến tôi là bạn cùng lớp của cậu mà cậu còn không biết, giờ thì hay rồi, ăn nước miếng của tôi đi, xem cậu giải quyết kiểu gì nào ~]

[Lêu lêu lêu ~]

Bách Giang Hân: "…"

Cái giọng điệu vừa hả hê vừa láo nháo như thể muốn anh bị xấu mặt này, cái người này thật sự yêu thầm anh sao?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play