Sau tiết Kinh Trập, thời tiết dần ấm lên, lại là một ngày thứ hai, kỳ nghỉ của mọi người đã kết thúc.
Học sinh khối 12 thì khác, vì khối 12 vốn dĩ không có kỳ nghỉ.
Học sinh khối 12 thường toát ra một khí chất đặc biệt, dù tất cả đều mặc cùng một kiểu đồng phục, nhưng vẫn rất dễ phân biệt.
Trong lễ chào cờ mỗi sáng thứ hai, sân trường đông nghịt người, quần thể trông giống xác chết nhất chính là khối 12.
Sắp thi đại học rồi, bọn họ vốn đã phiền muộn, vậy mà mỗi sáng thứ hai lại còn phải ngu ngốc đứng nghe mấy lời ngu ngốc của lãnh đạo nhà trường ngu ngốc, khiến tâm trạng càng thêm khó chịu.
Hiệu trưởng đang phát biểu trên bục, chẳng mấy ai chăm chú lắng nghe, người bên cạnh ngáp một cái, Hướng Địch cũng ngáp theo.
Cho đến khi hiệu trưởng nhắc đến kỳ thi chung của khối 12 đợt này, cô chợt mở to mắt.
Xung quanh xôn xao tiếng bàn tán.
"Nà ní?"
"Mồ lá gì cơ?"
"Sao nhanh vậy đã có kết quả rồi? Giáo viên chấm thi kiểu gì nhanh thế."
"Thôi rồi, tôi không muốn biết đâu."
Kỳ thi chung là truyền thống lâu đời của khối 12, do tám trường trung học phổ thông trọng điểm toàn thành phố cùng ra đề, gọi tắt là kỳ thi chung của tám trường.
Xưa nay đề thi chung luôn khó hơn thi đại học, học sinh sợ nhất là những đợt thi chung lớn thế này, nhưng hiệu trưởng lại tươi rói, thông báo một tin tốt cho toàn thể giáo viên và học sinh, đó chính là đợt thi chung này, khối 12 có biểu hiện xuất sắc, vượt trội hơn các trường khác, đặc biệt, học sinh đạt hạng nhất toàn khối ngành Vật lý là của trường bọn họ.
Lúc này, ngay cả khối 10 và 11 vốn không liên quan cũng phải ồn ào kinh ngạc.
"Trời má? Gắt."
"Đỉnh của chóp luôn."
"Trời ơi ai vậy, ghê gớm thật."
Còn những người có quan hệ tốt, quen biết vài đàn anh đàn chị khối 12 thì bình tĩnh hơn nhiều, không cần hiệu trưởng công bố, họ cũng có thể đoán ra là ai.
Chưa kể đến khối 12 này đã thi nhiều lần như vậy, ai có thể giành hạng nhất thì trong lòng mọi người đã quá rõ, trừ phi có một ngựa ô nào đó đột phá, bằng không thì vẫn là người kia thôi.
"Bách Giang Hân à?"
"Không phải Bách Giang Hân tôi nuốt đề thi luôn."
Hướng Địch không tham gia bàn tán, nhưng cô cũng nghĩ chắc chắn là Bách Giang Hân.
Cô thầm chắp tay trong lòng, chỉ mong lần này mình thi tốt chút xíu, không cần hạng nhất, dù sao điều đó cũng quá ảo diệu, nhưng ít nhất cũng gần anh được một chút.
Hiệu trưởng công bố tên học sinh đứng đầu.
"Là bạn học Bách Giang Hân của lớp 12A97, mong tất cả các em hãy noi theo tấm gương của bạn ấy."
Ngay lập tức, bên khối 12 vang lên loạt câu đại loại như "Tôi biết ngay mà" của các nhà tiên tri, học sinh các lớp khác đồng loạt nhìn về phía hàng của lớp A97, lần thi chung này độ khó không nhỏ, ai cũng muốn chiêm ngưỡng hào quang của người đứng nhất, mong sao lần thi tới mình có thể đoán đúng hết đúng án.
Nhận được ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa phức tạp của đồng nghiệp, chủ nhiệm lớp A97, Trần Kinh Hoa cảm thấy khá tự hào, nghĩ rằng kỳ thi đại học này chắc chắn sẽ ổn, nếu không có gì bất ngờ thì danh hiệu thủ khoa sẽ thuộc về lớp mình.
Trần Kinh Hoa định dành cho Bách Giang Hân một ánh nhìn tán dương, nhưng khi đưa mắt về phía hàng của lớp mình, lại chẳng thấy bóng dáng người đâu.
Trần Kinh Hoa hỏi: "Bách Giang Hân đâu?"
Diệp Mân Gia có quan hệ tốt nhất với Bách Giang Hân trong lớp, đáp: "Thầy ơi, cậu ấy đi vệ sinh rồi, không nhịn được nữa."
Vẻ mặt Trần Kinh Hoa cứng đờ, trong hàng vang lên tiếng cười khúc khích.
Thực ra nhịn đi vệ sinh là một hiện tượng khá bình thường, từ nhỏ đến lớn, ai đi học mà chẳng nhịn vài lần, nhưng dùng để nói về Bách Giang Hân thì lại không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ có Hướng Địch không cười, vì cô biết sự thật.
Diệp Mân Gia đang nói dối giúp Bách Giang Hân, Bách Giang Hân đã không có mặt từ buổi tự học sáng nay rồi, lát nữa tiết đầu tiên không phải tiết của chủ nhiệm, chả ai điểm danh, nên đến giờ anh vẫn chưa tới trường.
Ngày nào cô cũng lén nhìn Bách Giang Hân tám trăm lần, vì vậy cô rất rõ.
Tuy nhiên, dù cô không yêu thầm Bách Giang Hân, thì với tư cách là bạn cùng lớp, cô cũng sẽ không mách lẻo, đây là vấn đề về nhân phẩm của một người.
-
Buổi chào cờ kết thúc, mọi người theo hàng lớp rời khỏi sân trường.
Sáng nay Hướng Địch dậy muộn, chưa kịp ăn sáng, bụng đói cồn cào, cô chào bạn cùng bàn Lương Thiên Thiên, dặn nếu chuông reo mà cô chưa về kịp thì giúp cô nói với giáo viên là mình đi vệ sinh.
Lương Thiên Thiên: "Ok ok, tiện mua bánh mì giùm tớ luôn nhé."
Gió sớm se lạnh, Hướng Địch dùng tay giữ tóc mái, chạy nhanh về phía căn tin.
Hiện giờ chuẩn bị vào học nên căn tin chỉ còn lát đát vài người.
Sắp đến giờ reo chuông, Hướng Địch tự nhủ phải nhanh lên, cô chọn vội hai cái bánh mì ăn sáng còn hạn sử dụng rồi mang đi thanh toán.
Vừa tính tiền xong, cô đang định phóng như bay về lớp thì tấm rèm chắn gió ở căn tin bị vén lên, có người bước vào.
Bước chân vội vàng của cô chợt khựng lại, đầu óc Hướng Địch còn chưa kịp phản ứng, nhưng tim cô đã bất giác đập nhanh hơn một nhịp.
Là Bách Giang Hân.
Chàng trai cao ráo, đeo cặp sách một bên vai, tóc ngắn cắt tỉa gọn gàng, bộ đồng phục rộng rãi sạch sẽ, ngũ quan đoan chính, mày thanh mắt sáng, sống mũi cao, môi mỏng, đôi mắt đen láy như mực, hàng mi đào rủ nhẹ, vẻ mặt lạnh lùng trông cực kỳ khó gần.
Anh là chiến thần các môn khoa học tự nhiên mà cả khối ai cũng biết và còn phá vỡ định kiến khô khan về con trai học tự nhiên, anh đẹp trai đến mức dù hiện nay nhà trường nghiêm cấm bình chọn hoa khôi, nam thần trường, nhưng trong lòng mọi người, anh đã là một nam thần không thể nghi ngờ.
Thuở nhỏ Hướng Địch từng theo dì út học tranh truyền thống một thời gian, mỗi khi nhìn thấy Bách Giang Hân, cô lại liên tưởng đến cảnh thủy mặc trong tranh truyền thống, chỉ vài nét vẽ đơn giản đã có thể lột tả thần thái của núi non hùng vĩ, tuyết phủ khắp nơi, cùng vị tiên tử lạnh lùng đứng một mình giữa khung cảnh trắng xóa.
Mỗi lần như vậy, cô lại rất hối hận vì hồi đó đã không kiên trì học vẽ, nếu không bây giờ cô đã có thể tự "làm cơm" ăn rồi.
Bách Giang Hân lướt qua Hướng Địch, đi thẳng về phía kệ hàng.
Tâm trạng của Hướng Địch lúc này chẳng khác nào khui được vật phẩm bí ẩn trong hộp mù.
Chuông sắp reo rồi, nên nhanh chóng về lớp, hay là... nán lại một lát nhỉ?
Tâm trí Hướng Địch giằng co vài giây, sau đó tự thuyết phục bản thân.
Vậy thì nán lại một lát đi, dù sao Thiên Thiên cũng sẽ bao che giúp cô.
Thế là cô quay người lại, đi tới kệ hàng.
Chưa kịp để chủ căn tin hỏi gì, cô đã chủ động giấu đầu hở đuôi giải thích: "Ha ha, cháu quên mua một thứ rồi ạ."
Cô gái với khuôn mặt thanh tú đáng yêu cười gượng, chủ căn tin tỏ vẻ hoang mang.
Hướng Địch nhẹ nhàng bước đến.
Bách Giang Hân đang chọn bánh mì, cô đứng cách đó hai mét, cũng giả vờ đang chọn bánh mì.
Lúc này, bộ não và cái miệng của cô lại đang tranh luận gay gắt.
Mồm chết tiệt, cơ hội tốt thế này, bắt chuyện đi chứ!
Não chết tiệt, lỡ cậu ấy không thèm để ý thì sao! Chẳng phải sẽ ngượng chết à! Cứ nhìn cho đã thèm là được rồi, đừng quá tự cho mình là trung tâm.
… Dù gì cũng là bạn cùng lớp, sao cậu ấy có thể làm lơ chứ?
Mày có chắc cậu ấy biết bọn mày là bạn cùng lớp không? Cùng lớp một học kỳ rồi, mày đã nói với cậu ấy câu nào chưa?
Hướng Địch do dự, chỉ dám lặng lẽ nhìn từ xa.
Mãi đến lúc cô thấy Bách Giang Hân chọn trúng cái bánh mì sắp hết hạn, lần này cô không suy nghĩ nhiều, cơ thể nhanh hơn lý trí, đi thẳng tới.
"Cái đó, đừng lấy hàng này." Hướng Địch nói: "Hàng này tôi vừa xem qua rồi, sắp hết hạn đấy, cậu lấy hàng dưới cùng đi, chỗ đó hạn sử dụng còn mới."
Bách Giang Hân nghiêng đầu, nhìn trực diện vào mắt cô.
Ánh mắt thờ ơ rơi trên khuôn mặt cô, Hướng Địch nín thở.
Anh lại cúi đầu nhìn hạn sử dụng, đặt cái bánh mì đó xuống, rồi lấy một cái khác từ hàng dưới cùng.
Anh nói: "Cảm ơn."
Dù chỉ là một lời cảm ơn rất khách sáo, chẳng có gì đặc biệt, nhưng hiện giờ Hướng Địch có cảm giác như bị hạnh phúc làm cho xây xẩm.
Rốt cuộc hôm nay là ngày gì mà tốt đến vậy.
Hạnh phúc đột ngột ập đến khiến cô nhất thời hơi choáng váng, cô đánh liều, nói thêm một câu: "Cái đó, hôm nay lúc chào cờ hiệu trưởng có gọi tên cậu đấy."
Người bình thường lúc này rất có thể sẽ hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng Bách Giang Hân thì không, dường như anh chẳng bận tâm tại sao hiệu trưởng gọi tên mình, mà chỉ thờ ơ hỏi ngược lại: "Sao cậu biết tên tôi?"
Giây trước cô còn cảm thán cho sự may mắn của mình, giây đã bị câu nói của anh dội tới một gáo nước lạnh.
Tại sao cô biết? Vì họ là bạn cùng lớp.
Mà anh lại không biết, điều đó cho thấy anh không có ấn tượng gì về cô.
Thậm chí anh còn chưa biết họ là bạn cùng lớp.
Buồn thật, người cô yêu thầm bấy lâu, thì ra hoàn toàn không hề để ý đến cô.
Khoảnh khắc đó, thậm chí Hướng Địch còn không đủ can đảm nói cho anh biết, họ là bạn cùng lớp.
Cô chỉ thấy may mắn vì vừa rồi không lỡ lời bắt chuyện lung tung, may mà chỉ nghĩ trong lòng thôi, chưa thể hiện ra trước mặt anh, không đến nỗi mất mặt.
Hướng Địch cười, giọng điệu nhẹ tênh: "Cậu nổi tiếng cả khối mà, đương nhiên tôi phải biết rồi."
Dù trong lòng hụt hẫng, nhưng để che giấu mục đích thật sự của mình khi quay lại, Hướng Địch vẫn mua thêm một cái bánh mì trước lúc rời đi.
-
Hướng Địch chạy trối chết, vừa đặt chân đến cửa lớp thì tiếng chuông cũng đồng thời reo lên.
"Yêu cậu lắm bé của tớ." Lương Thiên Thiên ơ một tiếng: "Sao cậu lại mua bánh mì chà bông? Cậu không thích ăn loại này mà?"
Hướng Địch giải thích: "Ừm, vội quá, không nhìn rõ, tớ lấy đại thôi."
"Vậy tớ ăn bánh mì chà bông này nhé." Lương Thiên Thiên nói.
"Không sao đâu, tớ mua cho cậu loại cậu thích rồi, cậu cứ ăn cái đó đi, tớ ăn bánh mì chà bông, bỗng nhiên tớ cũng muốn ăn thử."
"Được thôi, nếu cậu thực sự không ăn nổi thì đưa tớ."
Tranh thủ lúc giáo viên chưa đến, Hướng Địch xé bao bì, cắn thử một miếng.
Cô không thích bánh mì vị mặn nên không thích chà bông, thế nhưng vừa rồi thấy Bách Giang Hân cầm một cái bánh mì chà bông, cô đã không kìm được mà cũng lấy một cái.
Dù trong mắt Bách Giang Hân cô chỉ là một người xa lạ, nhưng cô vẫn muốn thử mọi thứ liên quan đến anh.
Haizz, đúng là kẻ ngốc si tình hèn mọn.
Hướng Địch thầm đánh giá bản thân như vậy, rồi cắn một miếng bánh mì.
Mà dù sao anh cũng không biết cô yêu thầm anh, nên cũng chẳng có gì.
Hơn nữa, yêu thầm anh cũng không phải hoàn toàn vô dụng, lớp 12 vất vả thế này, mỗi ngày được nhìn thấy anh ở trường, ít nhất cũng có thêm động lực học tập.
Nghĩ vậy, một người lạc quan như Hướng Địch lập tức lại thấy dễ chịu, miếng bánh mì trong miệng cũng trở nên ngon hơn.
Ăn được vài miếng thì giáo viên đến, Hướng Địch vội cất bánh mì vào ngăn bàn, lòng thầm nghĩ sao Bách Giang Hân vẫn chưa đến lớp, lẽ nào anh đã bỏ chào cờ, còn định bỏ thêm một tiết nữa? Thế thì hôm nay cô biết làm sao đây.
Giáo viên bộ môn khác với giáo viên chủ nhiệm, không quản lý từng người trong lớp, trừ những học sinh nổi trội.
Ví dụ như Bách Giang Hân.
Giáo viên đảo mắt qua, thấy Bách Giang Hân vắng mặt, đặc biệt hỏi một câu: "Sao Bách Giang Hân không ở trong lớp?"
Diệp Mân Gia vẫn dùng lời biện minh cũ: "Thưa thầy, cậu ấy đi vệ sinh rồi ạ."
Giáo viên vừa à một tiếng, cửa ra vào vang lên tiếng "Báo cáo".
Bách Giang Hân đeo cặp sách, tay cầm bánh mì, nhìn là biết không phải từ nhà vệ sinh về.
Giáo viên không ngốc, đương nhiên nhìn ra, nói đùa: "Quả không hổ là nhất khối chúng ta, người ta đi vệ sinh là để xả hàng, còn em là đi nhập hàng ha."
Có người không nhịn được bật cười.
Diệp Mân Gia đảo mắt, cái tên này thật là, đến cả diễn cũng không thèm diễn nữa.
Vốn dĩ giáo viên luôn thiên vị học sinh giỏi hơn, huống hồ là Bách Giang Hân.
Sau một câu đùa, thầy ấy cũng không chấp nhặt chuyện Bách Giang Hân đến muộn, mà cho anh vào thẳng lớp.
Bách Giang Hân không quan tâm câu đùa của giáo viên, đi về phía chỗ ngồi của mình, ánh mắt bất chợt dừng lại một chút.
Hướng Địch vội vàng cúi đầu, vùi mặt vào đống sách, giả vờ tìm sách.
Bách Giang Hân đi qua lối đi giữa các bàn, ngồi xuống chỗ của mình.
Anh vừa ngồi xuống, Diệp Mân Gia bên cạnh đã cằn nhằn: "Đại ca, vừa nãy cậu cũng nên diễn một chút chứ, trước đó tôi còn nói cậu đi vệ sinh, làm tôi cứ như thằng hề vậy."
Bách Giang Hân nhíu mày: "Cậu không nói sớm."
"Cậu còn trách tôi à?" Diệp Mân Gia trợn mắt: "Cậu có biết hôm nay hiệu trưởng đã điểm tên cậu trước toàn trường không? Nếu không phải người anh em này của cậu nhanh trí ứng biến, thì cả trường đã biết cậu đi muộn rồi đấy, cậu phải cảm ơn tôi đi chứ."
Diệp Mân Gia ra vẻ thần bí: "Này, cậu đoán xem tại sao hiệu trưởng gọi tên cậu?"
"Tôi biết." Bách Giang Hân đáp.
"Sao cậu biết? Cậu có tai mắt à?"
Bách Giang Hân hất cằm, đánh mắt về phía trước: "Bạn nữ kia nói cho tôi."
Diệp Mân Gia nhìn về phía trước: "Ai cơ?"
"Hàng ba." Bách Giang Hân mô tả: "Tóc mái bằng, búi củ tỏi ấy."
Diệp Mân Gia là lớp trưởng, nhanh chóng đoán ra.
"Hướng Địch à?"
"Cậu ấy tên Hướng Địch sao?" Bách Giang Hân khẽ nhíu mày, rồi lại nói ra một thắc mắc khác: "Cậu ấy cùng lớp với bọn mình từ năm lớp 10 à?"
"Không phải, cậu ấy mới vào cùng lớp với chúng ta từ học kỳ trước." Diệp Mân Gia không nhịn được nói: "Đại ca à, cậu cũng quá là hai tai không màng chuyện ngoài cửa sổ rồi đấy, dù gì cũng cùng lớp một học kỳ rồi, hóa ra cậu còn chẳng biết người ta à?" ( truyện trên app t.y.t )
Bách Giang Hân cũng không giả vờ, ừ luôn một tiếng.
Diệp Mân Gia: "..."
Tuy nhiên cũng dễ hiểu thôi, trong lớp có mấy chục người, dù ngày nào cũng chạm mặt, đối với những người không thân thiết, đôi khi một học kỳ cũng chưa chắc đã nói được câu nào.
Ngay cả cậu ấy thân là lớp trưởng, cũng đã nói chuyện với Hướng Địch được mấy câu đâu.
Trường đã phân lại lớp một lần vào đầu năm học lớp 12 dựa trên thành tích toàn khối, nhiều người trong lớp họ vốn là học sinh của lớp chọn, đã là bạn cùng lớp hai năm rồi, nhưng Hướng Địch là học sinh từ lớp thường mới thi lên được vào năm lớp 12, một học kỳ chung lớp, chưa nói chuyện được mấy lần, ấn tượng của Diệp Mân Gia về cô chỉ giới hạn ở mức…
Thành tích thuộc loại khá giỏi trong lớp, không quá xuất sắc nhưng cũng chẳng kéo điểm trung bình của lớp xuống, vóc dáng không cao, thuộc dạng thanh tú, trong sáng, nhìn rất trẻ con, nói cô là học sinh lớp 10 cũng không quá lời, tính cách ngoan ngoãn, tóm lại là một kiểu học sinh mà giáo viên yêu thích và yên tâm nhất ngoài những học sinh giỏi nhất.
Học sinh ngoan ngoãn, ít nói, không quá nổi bật, cũng chưa bao giờ gây chuyện rắc rối.
Cô trông giống kiểu con gái không dám giao tiếp với con trai, nào ngờ lại chủ động bắt chuyện với Bách Giang Hân làm Diệp Mân Gia cũng khá ngạc nhiên.
Diệp Mân Gia chợt trêu chọc hỏi: "Cậu nói xem có phải cậu ấy có ý với cậu không?"
Bách Giang Hân đang cúi đầu tìm sách, nghe vậy, nhíu mày: "Nói linh tinh gì đấy."
"Cậu không hiểu đâu, con gái thích một người đều rất kín đáo." Diệp Mân Gia thần bí nói: "Vì yêu thầm, là một vở kịch câm không có âm thanh, chỉ bùng nổ trong lòng."
Bách Giang Hân nghe những lời sến sẩm này, nhíu mày, hỏi: "... Cậu nghe từ đâu ra thế?"
Diệp Mân Gia đặt tay lên vai anh, giọng điệu đắc ý: "Tôi tự sáng tác đấy, thế nào, có văn vẻ không?"
Bách Giang Hân cúi đầu liếc nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình, anh đã nghe được sự thật từ sâu thẳm trong lòng Diệp Mân Gia.
[Thật ra là hôm đó chủ nhiệm tịch thu một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, tôi đã lén mang về ký túc xá đọc, cốt truyện là nữ chính thầm yêu nam chính hai mươi năm sau đó bị tai nạn xe hơi chết, nam chính kết hôn rồi cũng không biết nữ chính yêu thầm mình.]
[Câu này là nữ chính viết trong di thư, phải nói là cũng khá ngược tâm đấy, còn khiến một thằng con trai mạnh mẽ như đại bàng tôi đây phải rơi lệ luôn.]
"..."
Viết nội dung như vậy trong di thư, mạch não của nữ chính này sao có thể bình thường được chứ?
Bách Giang Hân lạnh lùng khịt mũi trong lòng.
Diệp Mân Gia vẫn hỏi: "Cậu thấy Hướng Địch có phải yêu thầm cậu không?"
Ánh mắt đen láy lạnh lẽo thoáng qua vài tia chế giễu, Bách Giang Hân thản nhiên mở lời.
"Cậu ấy thế nào thì tôi không biết, nhưng tôi nghĩ cậu nên đi bệnh viện khám ngay đi."