“Thì đã sao, chẳng lẽ bắt chúng ta tự mua à? Ai làm thì người đó chịu trách nhiệm.”
Nói xong câu đó Trình Phương Thu cảm thấy chữ “làm” thật vi diệu, lông mi khẽ rung, cố tình nâng giọng để át câu nói vừa rồi, “Đàn ông thì đừng chiều quá, có chuyện gì cứ để họ làm, thuốc mỡ kia là Chu Ứng Hoài tự mua đấy, cũng là anh ấy…”
Nói tới đây gương mặt Trình Phương Thu chợt ửng đỏ, không nói tiếp nhưng ý tứ thì Từ Kỳ Kỳ đã hiểu, cô ấy liếc mắt đưa tình trêu ghẹo, “Kỹ thuật viên Chu nhà cô thật là tốt, chuyện gì cũng tự tay làm hết.”
Bốn chữ “tự tay làm hết” cô ấy nhấn rất nặng khiến Trình Phương Thu ngượng ngùng đưa tay bịt miệng Từ Kỳ Kỳ nhưng đối phương lại cười né tránh, “Tôi phải để Thường Hiên An học hỏi đồng chí Chu nhà cô mới được.”
“Thôi, đừng nói chuyện này nữa. Kỳ Kỳ, hôm nay cô có dùng xe đạp không? Nếu không thì cho tôi mượn một chút.” Lần trước tới cô có thấy trong sân nhà Thường có hai chiếc xe đạp. Nếu Từ Kỳ Kỳ không dùng cô định mượn để đi lấy ảnh.
“Không dùng, cho cô mượn đó.” Từ Kỳ Kỳ sảng khoái đồng ý rồi tò mò hỏi, “Mượn xe làm gì thế?”
“Tôi đi lấy ảnh ở tiệm chụp hình.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play