“Em không sao.”
Trình Phương Thu lắc đầu, Chu Ứng Hoài lúc này mới buông tay đồng thời ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng về phía trước.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của anh, vẻ mặt Dương Lệ Quần đứng ở cửa chợt thoáng mất tự nhiên. Ánh mắt cô ta liếc qua những thứ vương vãi dưới đất chợt sáng lên: “Ồ, đồng chí Chu về rồi à?”
Nói xong cô ta liền túm lấy cô bé vừa được Trình Phương Thu đỡ dậy, chỉnh lại tư thế, chỉ tay về phía hai người mà nói: “Phán Phán, mau chúc chú và cô tân hôn vui vẻ đi con.”
Cô bé vừa ngã lại bị mẹ giật mạnh một cái, nước mắt lập tức tuôn như suối. Nhưng như thể còn dè chừng điều gì, bé không dám khóc to, chỉ dám sụt sùi nức nở, vừa khóc vừa học theo lời mẹ lí nhí nói: “Ch... chú, cô... chúc... mừng tân hôn...”
Câu nói lắp bắp không rõ ràng nhưng vẫn nghe ra được ý chính.
Trình Phương Thu nhíu chặt mày nhìn cô bé chưa cao đến thắt lưng mình, trong mắt thoáng qua chút xót xa. Cô nhàn nhạt ngẩng đầu liếc nhìn Dương Lệ Quần, ánh mắt tham lam của cô ta vẫn dán chặt vào những thứ dưới đất chẳng buồn che giấu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT