“Mẹ, con muốn ăn kẹo!”
Trình Học Tuấn chẳng thấy gì khác chỉ thấy hai gói đồ ăn là mắt sáng rực. Cậu cũng khôn lắm, biết rằng sữa và trái cây đóng hộp chắc chắn không đến lượt mình nên chỉ đòi món dễ lấy.
Đinh Tịch Mai vốn còn đang bàng hoàng trước độ “chịu chi” của Chu Ứng Hoài, bị câu nói của Trình Học Tuấn kéo lại thực tại không nhịn được đỡ trán than: “Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn. Mẹ với ba con có ham ăn như thế đâu, sao sinh ra cái miệng tham ăn như con chứ!”
Trình Phương Thu cười tủm tỉm, “Cho thằng bé ăn một miếng đi mẹ.”
“Ăn đi.” Đinh Tịch Mai thấy con gái đã lên tiếng, trừng mắt nhìn Trình Học Tuấn một cái rồi đưa cho cậu một miếng kẹo mạch nha sau đó cũng đưa cho Trình Phương Thu một miếng.
Khi viên kẹo chạm vào đầu lưỡi, vị ngọt lập tức lan tỏa khắp khoang miệng. Trình Học Tuấn sung sướng đến mức suýt rơi nước mắt, buột miệng nói: “Đồng chí Chu có thể ngày nào cũng tới nhà mình ăn cơm được không?”
Trong mắt cậu, Chu Ứng Hoài đúng là phúc tinh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT