Giọng cô vẫn còn vương vấn chút xuân tình, cái giọng điệu này đi kèm với câu nói này thật khó để không khiến người ta nghĩ xa.
Chu Ứng Hoài cười như không cười dùng đầu ngón tay xoa xoa khóe môi cô hai cái. Đôi mắt dài hẹp nheo lại gần như nghiến răng lặp lại từng chữ một câu nói của cô: “Hăng, hái?”
Thực ra vừa nói xong Trình Phương Thu đã hối hận rồi. Bây giờ nghe thấy những lời nói mang vẻ mỉa mai của Chu Ứng Hoài, nụ cười trên môi cô cứng đờ ngay lập tức. Cơ thể phản ứng nhanh hơn cả não, cô đẩy anh ra ngay lập tức muốn chạy ra ngoài.
Nhưng cô quên mất là lúc này cô đang nằm gọn trong vòng tay anh. Vừa có hành động eo cô đã bị anh giữ chặt lại.
“Em không có ý đó.”
Vì không thể chạy thoát, Trình Phương Thu dứt khoát nhận thua. Cô ngoan ngoãn đưa tay ôm lấy cánh tay anh nịnh nọt một cách nũng nịu: “Anh lúc nào cũng hăng hái!”
Câu này không phải nói dối. Lúc họ nghỉ hưu sớm mới hơn bốn mươi, Chu Ứng Hoài vẫn luôn giữ thói quen tập luyện. Dù là vóc dáng hay sức bền đều không hề giảm sút, chỉ là…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT