Vì đến sớm nên họ có rất nhiều thời gian để tham quan các nơi ở Kinh thị. Trình Phương Thu và Chu Ứng Hoài đóng vai nửa hướng dẫn viên đưa họ đi chơi khắp nơi tiện thể trông con.
Hai đứa nhỏ đã có thể đi lại vững vàng trên mặt đất nhưng thỉnh thoảng vẫn bị ngã.
Niên Niên thì không sao, ngã rồi tự đứng dậy rất ít khi khóc nhưng Nguyệt Nguyệt lại là một thái cực khác, ngã ở đâu là khóc lóc ở đó, nũng nịu vô cùng. Nếu không có người bế dỗ dành nửa ngày, bé có thể khóc đến ngất đi.
Trình Phương Thu không có sự kiên nhẫn đó nhưng Chu Ứng Hoài thì có. Anh hết "Nguyệt Nguyệt" lại "cục cưng", gần như cưng chiều con gái đến tận trời nhưng may là anh chỉ cưng chiều thôi, còn khi gặp vấn đề nguyên tắc thì lại không hề nuông chiều. Thấy anh có giới hạn, Trình Phương Thu cũng không can thiệp quá nhiều.
“Mẹ, diều!”
Trên bãi cỏ rộng Niên Niên và Nguyệt Nguyệt lần lượt mặc bộ đồ cộc tay màu mơ và màu tím để lộ cánh tay và bắp chân trắng nõn. Mỗi đứa cầm một con diều nhỏ chạy tới chạy lui, chạy mệt thì như hai quả pháo nhỏ lần lượt lao vào lòng Trình Phương Thu.
Hai đứa nhỏ đều rất quấn cô, bình thường gọi nhiều nhất là hai tiếng "mẹ". Giọng nói non nớt, ngọt ngào khiến tim người nghe tan chảy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play