Nếu cô không đoán sai thì…
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi như chớp giật, Trình Phương Thu mím chặt môi, ánh mắt có phần chột dạ liếc nhìn Chu Ứng Hoài đầy đồng cảm, khẽ hỏi: “Anh không sao chứ?”
Chu Ứng Hoài sắc mặt tái nhợt, cố gắng phớt lờ cơn đau nhức nhối ở đâu đó, hít sâu một hơi rồi lắc đầu. Sau đó anh nhìn thấy một mảng đỏ lớn trên trán cô, cau mày chỉ vào trán mình: “Cô không sao chứ?”
Trình Phương Thu theo phản xạ đưa tay xoa trán, cũng lắc đầu. Cô không ngờ trong tình huống như vậy mà Chu Ứng Hoài vẫn quan tâm đến cô trước, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Đang định nói điều gì đó thì bỗng có người vỗ nhẹ vai cô.
“Thu Thu, em có ăn bánh bí đỏ không? Sáng nay mẹ chị làm đó.”
Trình Hiểu Hoa rõ ràng chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra, cười rạng rỡ nhét hai cái bánh bí đỏ được bọc trong giấy dầu vào tay Trình Phương Thu rồi tiếp tục hớn hở: “Cũng may chị phản ứng nhanh, không thì cả hai ta chắc phải đứng suốt chặng đường này rồi, mệt chết đi được!”
Trình Phương Thu nhận lấy bánh bí đỏ, theo lời Trình Hiểu Hoa nhìn vào bên trong xe. Thời nay ít ai quản chuyện xe chở quá tải nên miễn có chỗ nhét người là đều chật kín, có cả người mang theo gà vịt lên thành phố, trong xe náo loạn không ngớt. Nếu không phải Trình Hiểu Hoa nói to chắc cô cũng chẳng nghe rõ.
So ra thì chỗ ngồi dưới mông họ đúng là quý giá biết bao.
Trình Phương Thu đồng tình gật đầu nhưng nghĩ đến việc Trình Hiểu Hoa không thấy được, cô lại quay đầu nâng giọng đáp: “Hiểu Hoa, chị giỏi thật đó! Mẹ em cũng làm đồ ăn cho chúng ta, em cho chị một cái.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT