"Em uống đủ rồi, chỗ còn lại để tôi uống." Tần Chính Nguyên đứng dậy đi tới định lấy ly rượu trong tay Lưu Đường nhưng cô ấy lại giữ chặt miệng ly cười nói: "Sao dám để anh uống chứ, anh mà uống say mẹ anh không mắng chết tôi à."
Nghe vậy ánh mắt Tần Chính Nguyên tối lại, trầm giọng gọi: "Lưu Đường."
"Gọi bà cô của anh làm gì?" Trong lòng Lưu Đường vốn đã có lửa lúc này nhìn thấy Tần Chính Nguyên càng bực bội. Cô ấy tiện tay nhét ly rượu cho người bên cạnh: "Em trai Thư Văn, em uống giúp chị đi."
Trước đây cô ấy cũng không ít lần làm vậy, đã sai vặt cái đuôi nhỏ này quen rồi nên lần này động tác rất dứt khoát, tự nhiên vô cùng.
Hạ Thư Văn cũng rất nghe lời, cầm lấy ly rượu uống cạn chất lỏng bên trong.
Anh ta có tửu lượng không tốt lại uống vội, không kìm được mà ôm miệng ho khan. Đôi mắt phượng dài hẹp nhuốm lên vài phần đỏ ửng, ngũ quan thanh tú như bị rượu bao phủ trở nên lóng lánh, mơ màng.
Lưu Đường nhìn thấy dáng vẻ đó của anh ta, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Nhận ra điều này, cô ấy chột dạ chớp chớp mắt, không khỏi tăng âm lượng để che giấu: "Uống nhanh vậy làm gì? Có ai tranh với cậu đâu."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play