Đến cuối cùng Lưu Tô Hà thần thần bí bí hạ thấp giọng nói: “Thu Thu, đợi con đến Kinh thị rồi mẹ sẽ lại cho con một phong bao lớn.”
Nói xong bà như chợt nhớ ra điều gì liền cảnh giác hỏi: “Ứng Hoài không ở bên cạnh con chứ? Đừng để nó biết.”
Vẫn luôn ôm Trình Phương Thu nghiêm túc nghe hai người trò chuyện nhưng không chen vào, Chu Ứng Hoài: “…”
Anh rốt cuộc có phải con ruột không đây? Sao lại đề phòng anh như đề phòng sói, hổ, báo vậy?
Trình Phương Thu cũng hơi xấu hổ, theo phản xạ đưa ống nghe ra xa một chút gượng cười hai tiếng rồi mới nói: “Anh ấy không ở đây đâu mẹ, mẹ không cần đưa thêm phong bao cho con đâu, tiền trong tay con đủ dùng rồi.”
Lời còn chưa dứt đã bị Lưu Tô Hà cắt ngang: “Thu Thu, con còn trẻ nên chưa hiểu đâu, để mẹ nói cho mà nghe, phụ nữ hễ mang thai là đàn ông rất dễ thay lòng. Tuy mẹ tin tưởng nhân phẩm của Ứng Hoài nhưng đời mà, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn. Số tiền này chính là chỗ dựa của con.”
Những lời này quả thật là nói ra từ tận đáy lòng. Trong lòng Trình Phương Thu thoáng dâng lên một tia cảm động: “Cảm ơn mẹ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT