“Chuyện xảy ra ở Thượng Hải mẹ đều đã nghe ông ấy kể lại. Ông ấy mà nhìn thấy con không lần theo chút manh mối tìm đến thì chẳng còn là ông ấy nữa rồi.” Đinh Tịch Mai gượng cười.
Nghe bà vẫn nắm rõ tính cách của mình, Khúc Trường Huân cũng khẽ mỉm cười theo. Nhưng khóe môi vừa nhếch lên thì ông đã nhận ra hai ánh mắt sắc như dao đâm về phía mình — một từ Trình Phương Thu, một từ Trình Bảo Khoan.
Hai cha con họ đúng là cùng một kiểu, đều không ưa ông.
“Về chuyện quá khứ mẹ không muốn nhắc nhiều nên bao năm qua ngoài cha con ra mẹ chưa từng nói với ai.” Đinh Tịch Mai nói tiếp, “Trước đây mẹ chưa từng kể với con, giờ nói không biết có muộn quá không.”
Sự bộc bạch tự lột vết thương này khiến Trình Phương Thu đau lòng không thôi: “Mẹ không muốn nói thì thôi, dù sao mọi chuyện cũng qua rồi.”
“Vẫn nên nói một lần thì hơn.”
Đinh Tịch Mai nhìn sang Khúc Trường Huân, trong đầu thoáng hiện lên từng cảnh tượng của năm xưa, mỗi cảnh đều rõ ràng như mới xảy ra nhưng lại tựa hồ mơ hồ xa xăm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play