Một giọt lệ long lanh rơi từ khóe mắt xuống in lên cánh hoa rực rỡ, Trình Phương Thu mắt đỏ hoe, ngón tay khẽ lướt qua từng dòng chữ. Cô còn chưa đọc xong thì đã bị tiếng mở cửa phía sau làm gián đoạn.
Thấy gương mặt cô ướt lệ đáng thương, Chu Ứng Hoài không kịp lo chuyện trang trí bị lộ vội bước lên lau nước mắt cho cô sốt ruột hỏi: “Sao lại khóc?”
“Anh viết mấy cái này chẳng phải là để em khóc sao, hu hu hu.” Trình Phương Thu siết tay thành nắm đấm đấm nhẹ lên ngực anh vài cái rồi lại nhào vào lòng anh ôm chặt, “Chu Ứng Hoài, em cũng yêu anh lắm lắm.”
Thấy cô khóc, mắt anh cũng hơi đỏ lên ôm lấy eo cô mặc cho cô trút hết cảm xúc. Đợi cô bình tĩnh lại một chút anh mới dịu giọng dỗ dành: “Ngốc à, sao anh lại muốn em khóc chứ?”
Nói xong anh ngừng lại hai giây mới tiếp: “Những ngày em không ở đây, anh nghĩ rất nhiều nhưng lại không biết phải nói thế nào nên đành viết ra.”
Thật ra chính xác hơn là anh ngại nói những lời tình cảm sến súa này trực tiếp với cô. Lại thêm việc đã tính toán sẵn cho bất ngờ hôm nay nên mới quyết định đưa vào.
Không ngờ còn chưa tới tiết mục chính đã khiến cô khóc rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play