Edit: Trúc Linh
Hạ Uyển Ương đến chỗ làm việc, lúc này chuông báo vào ca vừa điểm, đa số mọi người vẫn chưa đến. Cô lấy cái ghế đẩu nhỏ của mình ra ngồi xuống, phải nói là cô thực sự thích công việc này, vừa nhàn hạ lại không bị nắng.
Nửa tiếng sau, thím Kiều đi đến với vẻ mặt khó tin, ngồi xuống mà không nói lời nào. Thím Vương làm việc cùng họ hỏi: “Thục Vân, bà bị gì thế, sao trông không vui vậy?”
Thím Kiều nói: “Chắc cái bà Tiền Quế Lan đó có bệnh rồi. Trưa nay Thời Dã nhà tôi đánh con trai út nhà bà ta mà bà ta không những không kiếm chuyện đã thế hồi nãy còn mang hai mươi quả trứng gà đến nhà tôi cảm ơn, nói là cảm ơn con trai tôi đã cứu con trai bà ta!”
Thím Vương ghé sát tới gần hóng hớt: “Trời ơi, Tiền Quế Lan đó quý thằng con út của bà ta như vàng ấy! Hai năm trước có một cô bé ở đại đội Hướng Dương bị nó chặn đường trêu ghẹo mấy câu, bố mẹ và anh trai người ta tìm đến tận nhà, một mình bà ta mà dám mắng cho cả nhà người ta chạy mất dép, nói là muốn đi cục công an thì cứ đi, không ai thấy không nói, con gái nhà người ta còn bị mang tiếng xấu, chưa được mấy ngày đã phải gả cô bé ấy đi làng khác rồi!”
Thím Đinh cũng ghé vào: “Đúng đấy, chưa kể Tiền Quế Lan là người thế nào chứ, sống cùng thôn cả đời, có bao giờ thấy bà ta chịu bỏ đồ ra khỏi tay đâu. Thời Dã nhà bà đánh nó, không tống tiền không đòi bà hai mươi quả trứng là may rồi, giờ còn tặng trứng gà cho bà ư? Đừng nói là hạ độc nhé?”
Hạ Uyển Ương im lặng chọn hạt giống chứ không nói gì. Cô không muốn thím Kiều và Trương Thời Dã biết cô dùng thân phận để ép người khác, dù cô có làm vậy nhưng rõ ràng giờ Trương Thời Dã đang tránh né cô như kiếp trước, cô mà nói chuyện này ra thì chẳng phải tự tìm đường chết sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play