Tuy là tiệc đầy tháng của nữ nhi nhưng Lang Thế Hiên lại không hề rầm rộ khoe khoang hay phát thiệp mời khắp nơi. Cũng như phụ thân của mình, hắn luôn giữ nguyên tắc hai chữ “khiêm tốn”. Thế nhưng, dù là không mời thì khách khứa không mời mà đến vẫn đông vô kể.
Khi Trâu Tâm Vũ cùng người nhà họ Ôn đến nơi, thứ đập vào mắt họ đầu tiên chính là từng hàng xe ngựa sang trọng đậu kín trước cổng Lang phủ.
Cùng mang họ “Lang”, bên này xe ngựa tấp nập, khách khứa ra vào nhộn nhịp, trong khi bên kia lại vắng lặng đến mức lạnh tanh. So sánh hai bên, quả thật không thể dùng từ gì khác ngoài “thê lương”.
Ôn thị đi đầu, sắc mặt vẫn không đổi nhưng trong lòng lại không khỏi buồn bã. Chi của bà tuy con cháu đông đúc nhưng từ con đến cháu chẳng có ai thật sự thông minh hiếu học. Trong khi đó, Đông phủ tuy ít người nhưng lại toàn ra nhân tài. Không nói đâu xa, Lang Thế Hiên kia chẳng khác gì Văn Khúc tinh giáng trần, còn Lang Thế Hiền đã khuất năm nào cũng là người có công danh, từng đứng vào hàng sĩ tử!
“Nương, người xem, người vừa bước xuống xe phải chăng là Tín An hầu phu nhân và Tiểu Thiền thị, muội muội của nàng ta?” Thắng đại tẩu tử không nhịn được, kéo tay áo mẹ chồng, trên mặt lộ rõ vẻ phấn khởi.
Ôn thị thu tay áo về, không đáp lời, chỉ dẫn cả nhà tiếp tục bước vào trong.
Trâu Tâm Vũ tự bế đứa bé, bên cạnh là trượng phu Lang Thế Diễm. Chỉ là khác với vẻ hồ hởi của thê tử, sắc mặt Lang Thế Diễm lại khá ủ rũ, giữa đôi mày thấp thoáng vẻ buồn rầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play