Trong thành Cực Dạ gần đây có một việc không lớn không nhỏ xảy ra, trở thành đề tài chốn trà dư tửu hậu của rất nhiều quý tộc cùng bình dân.
Một người thừa kế quý tộc cư ngụ trong thành này gần ba năm, là hảo hữu của Kiệt Khắc Tốn Tử tước và đại học giả Mai Nhĩ Phỉ Lặc- Lôi Lâm các hạ, tạm thời rời khỏi thành Cực Dạ.
Trước lúc rời đi, hắn đã giao cả trang viên cùng tiệm thuốc cho thị nữ thân cận quản lý! ! !
Đối với đám quý tộc, bọn hắn tuy thường xuyên phát tiết dục vọng trên người thị nữ của mình, nhưng cũng sẽ không bởi vậy mà giao cả sản nghiệp quan trọng cho bọn họ.
Dù sao, đối với bọn hắn, thị nữ chỉ giống như búp bê, có thể tùy tiện trao đổi và vứt bỏ, mà sản nghiệp cùng thổ địa đều có thể làm di sản truyền cho hậu nhân, là căn cơ để một gia tộc không ngừng kế thừa cùng kéo dài.
Lôi Lâm làm như vậy đã trở thành chuyện cười cho các quý tộc, mọi người vốn nói hắn lười biếng mà nhân từ, hiện tại lại tăng thêm nhãn hiệu hoa mắt ù tai.
Nằm ngoài dự kiến của rất nhiều người chính là người thị nữ kia được hai kỵ sĩ trợ giúp, đã rất nhanh thu phục được thế lực còn sót lại của Lôi Lâm, đồng thời, Kiệt Khắc Tốn Tử tước là thành chủ đại nhân và Mai Nhĩ Phỉ Lặc cũng ra mặt giúp người thị nữ kia, để cô thuận lợi trở thành người quản lý sản nghiệp của Lôi Lâm.
Sau khi tiếp thụ sản nghiệp của Lôi Lâm, An Na tỉ mỉ quản lý, gia nghiệp được quản lý ngay ngắn trật tự, cơ nghiệp của Lôi Lâm ở thành Cực Dạ chẳng những không giảm mạnh như quý tộc khác dự đoán, ngược lại còn không ngừng phát triển, khiến cho rất nhiều quý tộc ngạc nhiên đến mức rớt cả tròng mắt.
Nhưng tất cả những chuyện này đều không có lien quan gì với Lôi Lâm, lúc này hắn sớm đã ra khỏi thành Cực Dạ.
...
Rầm rầm! ! !
Bầu trời âm u, hạt mưa lớn rơi xuống, trên mặt đất bắn lên vô số bọt nước.
Đạp đạp đạp! ! ! Một thớt tuấn mã màu đen không ngừng chạy như bay trên đường, cảnh sắc hai bên nhanh chóng lui về phía sau, nước mưa rơi xuống trên người kỵ sĩ, bị một tầng áo mưa ngăn cách.
Đợi đến lúc chạng vạng tối, mưa to ngừng lại, kỵ sĩ đã tìm được một sơn động nghỉ ngơi.
Ngọn lửa ấm áp và sáng ngời chiếu rõ trong sơn động, trên đống lửa, còn đặt một chiếc nồi sắt, bên trong có nấu súp nấm trắng thơm nức, thỉnh thoảng còn mấy khối thịt khô trồi lên.
Kỵ sĩ cởi áo mưa, lộ ra một khuôn mặt thanh niên trẻ tuổi, mái tóc màu nâu, con mắt giống như như bảo thạch.
Người này chính là Lôi Lâm, lúc này hắn vừa uống súp nấm, vừa điều tra địa đồ.
“Liên tiếp không ngừng chạy hơn hai tháng, rốt cục đã sắp đến học viện rồi!”
Lôi Lâm nhìn bản đồ, thần sắc phức tạp, lúc trước hắn phải không ngừng thay đổi lộ tuyến, đến phiên chợ khác để bán dược tề, thời gian lại không gấp, đi đường tự nhiên cực kỳ nhẹ nhõm.
Mà hiện tại một đường chạy nhanh, cũng chịu không ít khổ.
Đặc biệt trong ba năm qua Lôi Lâm luôn sống an nhàn sung sướng, quen kiểu sống quý tộc xa xỉ, suýt nữa đã không thích ứng được.
“Chẳng qua cuối cùng cũng đã tới , dựa theo địa đồ thì ba ngày nữa là có thể đến học viện!”
“Không ngờ lại thật sự có thế lực thứ ba tham gia, giúp Hắc Cốt Lâm cùng hai thế lực đối địch khác có thể đạt thành hiệp nghị đình chiến!”
Lôi Lâm nghĩ đến tin tức gần đây nhất mà hắn thăm dò được trong các phiên chợ, vẫn còn có chút không dám tin.
Căn cứ vào nội dung trên tình báo, vốn dĩ học viện Hắc Cốt Lâm bị Ca Đặc Hiền Giả Phòng Nhỏ và Bạch Thụ Lâm Thành vây công, đã rơi vào tình huống tràn đầy nguy cơ, thậm chí ngay cả phần Vu trận phòng ngự quan trọng của học viện cũng bị đánh vỡ hơn một nửa, suýt nữa đã bị công phá.
Nhưng đến cuối cùng, không biết viện trưởng học viện Hắc Cốt Lâm đã vận dụng thủ đoạn gì, lại có thể thỉnh cầu người của Hắc Dạ Đăng Tháp ra tay.
Hắc Dạ Đăng Tháp là một trong các tổ chức phù thủy cao cấp nhất Nam Hải bờ, người đứng đầu nghe đồn có thực lực phù thủy cấp ba.
Do Hắc Dạ Đăng Tháp cường thế điều đình, học viện Hắc Cốt Lâm rốt cục đã vượt qua khoảng thời gian nguy hiểm nhất, đạt thành hoà giải cùng hai cái thế lực đối địch.
Lôi Lâm cũng không phải người lập tức hưởng ứng lệnh triệu tập của học viện, trên đường đi đều tới những phiên chợ khác để tìm hiểu tin tức, đợi đến khi xác định rõ học viện Hắc Cốt Lâm thật sự đã thoát khỏi chiến tranh, triệu hoán học đồ trở về cũng không phải bẫy rập, hắn mới quyết định trở về học viện.
“Khoảng cách này, đã có thể thi triển phương thức liên lạc lúc trước đạo sư giao cho mình rồi! Vừa vặn thăm dò tình huống trước!”
Lôi Lâm nghiêm mặt, lấy từ trong lồng ngực ra một ống dược tề màu hồng phấn.
Mở ra nắp bình, dùng dược tề màu hồng phấn vẽ ra một ký hiệu quỷ dị trên mặt đất, quanh co khúc khuỷu, giống như trùng tử vậy.
Xì xì! ! ! Khói màu hồng phấn không ngừng bay lên, cuối cùng biến thành một lỗ tai lớn màu hồng phấn.
“Là ai? Cơn chấn động này?” Từ trong lỗ tai màu hồng phấn, đột nhiên truyền đến giọng nói của Quả Pháp Đặc, còn kèm theo rất nhiều tạp âm.
“Là em! Đạo sư! ! !” Giọng nói Lôi Lâm trầm thấp.
“Giọng nói này! Sóng tinh thần này! Trò là Lôi Lâm! Trò đã trở thành học đồ cấp ba!” Trong giọng nói của Quả Pháp Đặc mang theo một chút kinh ngạc.
Đối với học đồ có tư chất cấp ba, nếu bọn hắn muốn từ học đồ cấp 2 tấn cấp đến cấp ba, tối thiểu cũng cần năm năm trở lên mới có thể tiến hành củng cố phù văn minh tưởng cùng cải tạo thức hải.
Mà Lôi Lâm mới bỏ ra ba năm thời gian, đa thành công tấn cấp lên học đồ cấp ba, khiến Quả Pháp Đặc có chút sợ hãi thán phục.