Tuy bọn hắn cũng có chút suy đoán, nhưng sau khi Lôi Lâm trực tiếp dùng thuốc bột hủy diệt một số “Tài liệu” vô dụng, trong tình huống không có chứng cớ gì, cho dù người khác có lòng nghi ngờ, cũng không làm gì được hắn cả.
“Đây cũng là do thực lực hạn chế ah! Phù Thủy chính thức trong học viện nghênh ngang mua sắm nô lệ thí nghiệm, thậm chí dụ hoặc lừa gạt học đồ, cũng không có người nào có thể chế tài! Nhưng mình chỉ là học đồ nho nhỏ, lại một thân một mình ở bên ngoài, vẫn nên chú ý ảnh hưởng một chút…”
Lôi Lâm sờ lê cằm.
“Chip, hôm nay ghi chép số liệu vật thí nghiệm như thế nào?”
Lôi Lâm âm thầm hỏi.
“Đã ghi chép số liệu tinh thần vật thí nghiệm, phát hiện 23 đoạn sóng tinh thần dị thường, trong đại não có 45 địa điểm bí ẩn…”
Chip phản hồi.
“Lợi dụng đám tù phạm để tiến hành thí nghiệm, đạt được số liệu nghiên cứu linh thể, xem ra có thể thực hiện!”
Lôi Lâm gật gật đầu, “Chính là số lượng còn quá ít…”
Quay đầu nhìn về phía Qua Lâm vẫn luôn lộ vẻ bất an: “Anh làm rất khá, đi xuống đi!”
“Tuân mệnh!” Qua Lâm khom người, trong lòng có cảm giác nhẹ nhỏm hơn hẳn, tranh thủ thời gian đi ra ngoài.
Với tư cách một người bình thường, đối với những chuyện này, tự nhiên trong lòng có mâu thuẫn, nhưng không nói tới chuyện nô lệ từng bị huấn luyện dạy dỗ, chính là lực lượng của Lôi Lâm cũng vượt xa Qua Lâm, bởi vậy, trong lòng hắn chỉ có chút không đành lòng, nhưng cũng không dám hoàn toàn biểu hiện ra vẻ phản đối.
Lôi Lâm làm chủ nhân của hắn, tự nhiên cũng nhìn ra điểm ấy.
“Rốt cuộc là người bình thường, có loại hiện tượng này cũng là bình thường, chỉ cần còn nghe lời là được, những chuyện khác hoàn toàn không cần quan tâm nhiều…” Lôi Lâm liếc mắt nhìn vẻ mặt Qua Lâm, sau đó cũng không tiếp tục chú ý nữa, áo đen run lên, biến mất trong phòng dưới mặt đất.
...
“Lôi Lâm! Bằng hữu của tôi, chúng ta lại gặp mặt!”
Sói Nhĩ Phu có mái tóc màu xanh lục kéo dài tới mặt đất nhìn thấy Lôi Lâm, trên mặt lộ ra niềm vui chân thành.
Lôi Lâm cùng Sói Nhĩ Phusau khi trải qua sự kiện lần trước, đã lại tiến hành mấy lần giao dịch, còn phát triển ra tình hữu nghị, trở thành bằng hữu không tệ.
Sở dĩ có thể như vậy là vì Lôi Lâm phát hiện, khi Sói Nhĩ Phu không phát điên thì ông ta làm người vẫn rất không tệ, hơn nữa, nguồn cung cấp của ông ra khá đầy đủ, giá cả cũng rẻ hơn các cửa hàng phù thủy khác.
Trong mắt của những phù thủy này, chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng , còn những thứ khác, đại bộ phận cũng có thể vứt bỏ.
“Sói Nhĩ Phu! Lần này tôi cần hàng rất gấp! Ông xem một chút!”
Lôi Lâm gật gật đầu, đưa một tấm da dê màu vàng viết kín cho Sói Nhĩ Phu.
“Dáng vẻ này của cậu đúng là rất hiếm thấy đấy! Tôi xem một chút!” Sói Nhĩ Phu nhận tấm da dê, lập tức có chút kinh hãi.
” Phân và nước tiểu của cáo Tử Điểu, tinh thần hợp kim… Những vật này, có quan hệ cùng linh hồn, cũng không phải hàng rẻ tiền!”
Đùng! ! ! Một túi nhỏ màu đen trực tiếp quăng lên trên bàn Sói Nhĩ Phu.
Dây thừng buộc miệng túi lỏng ra, lộ ra ma thạch sáng lấp lánh bên trong.
“Ma Thạch thì ông không cần lo lắng, số này đều là tiền đặt cọc, chênh lệch giá về sau, tôi có thể dùng dược tề đền bù!” Lôi Lâm nói với vẻ tài đại khí thô.
“Cũng đúng! Với năng lực của cậu, ma thạch chỉ là vấn đề nhỏ bé!”
Hai mắt Sói Nhĩ Phu tỏa sáng, trực tiếp thu túi ma thạch vào trong ngực, “Cáo Tử Điểu đã gần như diệt tuyệt, chỉ nghe nói có người từng nhìn thấy trong chỗ sâu thuộc Hắc Tử sơn mạch , còn tinh thần hợp kim, ở chỗ tôi có một khối nhỏ…”
Sói Nhĩ Phu trực tiếp quay người chọn chọn nhặt nhặt ở kệ hang sau lưng, sau đó đưa tới một hộp nhỏ màu đen.
Trong hộp có lót tơ lụa màu đỏ, ở giữa có đặt một viên đá màu bạc, mặt ngoài có từng điểm từng điểm màu lam lốm đốm.
“Cậu muốn tài liệu, tinh thần hợp kim, nhãn lệ thạch, lá vô hoa… Ở chỗ này đều có một phần, còn lại thì cậu có thể đi vào trong chỗ sâu trong hẻm núi này xem thử…”
Sói Nhĩ Phu cực kỳ nhanh tay chuẩn bị hàng hóa, hơn nữa tính toán ra giá cả cuối cùng: “Bảy trăm tám mươi năm khối ma thạch!”
“Được rồi!” Lôi Lâm có chút bất đắc dĩ sờ sờ cằm, “Tự tôi sẽ đi phiên chợ dạo quanh, mặt khác, ông cũng lưu ý cho tôi, nếu có hang thì cứ việc thu mua!”
“Được rồi!” Sói Nhĩ Phu vừa mới đồng ý, sắc mặt đã biến đổi, mái tóc màu xanh lục không ngừng co lại, rất nhanh đã từ mắt cá chân rút đến phần eo.
“Nhanh… Đi mau!” Cơ bắp trên mặt Sói Nhĩ Phu run rẩy, một con mắt đã hiện đầy tơ máu.
Lôi Lâm xoay người rời đi, thẳng đến khi xa rời thạch động, bên tai mới truyền đến tiếng gào thét.
“Loại bệnh tinh thần gián đoạn này, thật sự là đáng sợ…” Lôi Lâm nhanh chân rời đi, trực tiếp đi đến chỗ sâu trong hẻm núi.
“Mau nhìn! Sói Nhĩ Phu lại phát tác…”
“Có nên thông báo cho Thủ Hộ Giả đại nhân không!”
“Chỉ sợ không có tác dụng gì, hắc hắc, lại không lâu nữa, Sói Nhĩ Phu sẽ bị đuổi đi ra!”
Cùng lúc đó, trong từng hang động ở hai bên hạp cốc, có rất nhiều học đồ đội mũ phù thủy duỗi cỗ ra, nhìn về phía Sói Nhĩ Phu gào thét, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, hoặc là lạnh lùng, hoặc là nhìn có chút hả hê.
Sau một phen bận rộn, Lôi Lâm từ trong hạp cốc đi ra, sau lưng có thêm một balo màu đen, bên trong căng phồng đấy, tràn đầy các loại tài liệu.
Lôi Lâm quay đầu lại nhìn hạp cốc, cỡi hắc mã rời đi.