Trong nháy mắt lại đến cuối mùa thu.
Cả cánh đồng đều là lúa mạch nặng trịch vàng óng, cối xay gió cách đó không xa không ngừng chuyển động, khắp các nơi đều vui mừng vì một mùa thu hoạch.
Đương đương đương! ! !
Một đội xe ngựa chạy trên đường, kỵ sĩ mặc thiết giáp cường tráng hơn người, áo giáp trên bả vai còn có kỹ hiệu trăng lưỡi liềm —— đây là dấu hiệu của thành chủ Kiệt Khắc Tốn Tử tước ở thành Cực Dạ! ! !
Nông phu trên đường nhìn thấy đoàn xe lập tức tranh thủ thời gian né sang ven đường, ngả mũ xoay người hành lễ.
Đội kỵ sĩ cùng đám vệ binh hộ vệ là mấy khung xe ngựa che vải đen, khi tiến vào còn cả tiếng khóa sắt va chạm, tản ra khí tức điềm xấu.
“Nhìn phương hướng này! Hình như là đi về phía trang viên! Đây đã là đợt thứ ba trong tháng này rồi!” Một nông phu đầy râu màu nâu lầm bầm lầu bầu.
“Lão Ước Hàn! Nhìn cái gì đấy?” Một nông phu khác hỏi.
“Những xe ngựa kia! Tôi cứ có cảm giác có chút không đúng, lần trước có gió thổi qua, tôi nhìn thấy bóng người trong xe ngựa…” Lão Ước Hàn nhăn mày lại.
“Vậy thì sao? Có lẽ chỉ là trang chủ đại nhân của chúng ta nhất thời cao hứng mua được nữ nô! Ông biết đấy, trang chủ đại nhân của chúng ta nhân từ và lười biếng, còn là một thiếu niên ah! ! !”
Nông phu kia ôm bả vai lão Ước Hàn, trong miệng lẩm bẩm không rõ: “Chuyện của những vị đại nhân vật kia, chúng ta cũng đừng quản nữa, đi! Trong quán rượu Hoa Hồng gần đây mới ra một loại rượu Rum…”
Hai nông phu dần dần biến mất ở cuối đường.
Mà ở bên kia, đoàn xe dừng lại ở cửa sau trang viên của Lôi Lâm, ở chỗ này sớm đã có Qua Lâm cùng Phất Lôi đứng chờ.
“Dựa vào mệnh lệnh của thành chủ!“Hàng hóa” đã được đưa đến rồi!” Kỵ sĩ cầm đầu xốc lên mặt giáp, lộ ra một gương mặt xấu xí che kín vết sẹo.
“Mở xe chở tù ra! ! !” Nghe thủ lĩnh mệnh lệnh, vệ binh đứng dưới vội mở mấy xe chở tù ra, lộ ra tù phạm bên trong khóa sắt.
Những tù phạm này đều chỉ mặc áo gai vải thô rách rưới và dơ bẩn, cao thấp mập ốm không giống nhau, nhưng điểm tương tự duy nhất chính là sát khí che dưới đồng tử vô thần! ! !
Đối với loại sát khí này! Qua Lâm cùng Phất Lôi thân là kỵ sĩ rất là mẫn cảm —— chỉ có trên người hung phạm đã chính thức giết người mới có loại khí tức này.
“Tổng cộng năm người! Đều là kẻ tù tội tội ác tày trời, mỗi vụ án trên người bọn chúng đều đủđể lên đài hành hình mười mấy lần rồi… Đương nhiên, buổi sáng thành chủ đại nhân đã phê chuẩn hình lệnh cho bọn chúng, về mặt pháp luật, hiện tại bọn hắn đã là một đám “Người chết” ...”
Khóe miệng thủ lĩnh kỵ sĩ đột nhiên cong lên thành nụ cười, trên mặt che kín vết sẹo càng lộ ra vẻ đáng sợ, “Cho dù là vì những người vô tội kia cũng tốt, không nên dễ dàng thả bọn hắn…”
“Vận mệnh của bọn hắn nằm trên tay thiếu gia!” Qua Lâm nhận lấy đám phạm nhân xong rồi nói: “Nhưng tôi có thể cam đoan rằng không có ai trong bọn hắn có thể đi ra khỏi trang viên…”
Thủ lĩnh kỵ sĩ đã nhận được đáp án thoả mãn dẫn theo vệ binh cùng xe chở tù trống không rời khỏi trang viên.
Mà Qua Lâm cũng đè nặng năm tù phạm đi tới mật thất trong trang viên.
Bó đuốc lờ mờ, cửa sắt chắc chắn, địa đạo khô ráo oi bức khiến đám tù phạm có dự cảm bất hảo, nhưng ở trước mặt hai kỵ sĩ là Qua Lâm cùng Phất Lôi, bọn hắn hoàn toàn không có sức phản kháng.
Qua Lâm quen thuộc áp giải năm tên tù phạm vào mấy gian nhà tù, rồi lại lập tức đi vào một phòng thí nghiệm ở gần đó để chờ.
Tuy cách vách tường dày đặc, chung quanh lại có ngọn lửa sáng ngời nóng bỏng, Qua Lâm vẫn cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng lên, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Thân là kỵ sĩ nô lệ, hắn biết thân phận của Lôi Lâm Nhất, càng hiểu được sự hắc ám cùng khủng bố đằng sau vách tường! ! !
“Nơi này quả thật chính là Địa ngục! ! !” Đây là lời Phất Lôi đã thốt ra sau khi bị Lôi Lâm gọi vào một lần, lúc ấy, vị đại hán kỵ sĩ không sợ gì kia đã nôn cả một đêm.
Mới nửa giờ trôi qua nhưng đối với Qua Lâm thì thời gian lại giống như đã kéo dài cả nửa năm rồi, đặc biệt cách vách tường dày đặc lại thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu mơ hồ thảm thiết, khiến hắn có xúc động muốn chọc điếc tai của mình!
Trời có mắt rồi! Tuy Qua Lâm cũng không phải người tốt lành gì, trên tay cũng coi như dính đầy máu tanh, nhưng tiếng kêu phía sau vách tường kia đã không giống như một người có thể phát ra được.
Két..! ! ! Cửa thép dày đặc được mở ra, Lôi Lâm đi ra, trên người còn dính mấy vết máu.
“Đáng tiếc! Vật thí nghiệm không đủ khỏe mạnh, không chịu được hiệu quả vu thuật! Hy vọng vật thí nghiệm sau này có thể rắn chắc hơn…”
Nếu muốn nghiên cứu linh hồn, trong tay Lôi Lâm không có sẵn tài liệu, chỉ có thể dùng phương pháp xử lý ngốc nhất, thông qua không ngừng thí nghiệm và quan sát để thu thập số liệu.
“Thiếu gia!” Qua Lâm vội hành lễ.“Hôm nay trong thành chủ phủ lại đưa tới năm người, đã đưa vào lao tù…”
“Rất tốt!” Lôi Lâm gật gật đầu.
Tuy hắn là một học đồ cấp ba, nhưng trước khi tấn chức lên Phù Thủy chính thức, Lôi Lâm còn không có đủ tự tin để khiêu chiến với phù thủy tự xưng là “Quang Minh”, có nhiều chuyện tự nhiên cần giấu diếm.
Liên quan với chuyện giao tiếp, chỉ có Qua Lâm cùng Phất Lôi tiếp nhận, trừ hai người bọn họ và An Na biết một chút ra, cho dù là Phí Luân hay quản gia lão Ốc Khắc cũng không biết Lôi Lâm đang làm gì.