Đương nhiên, bề ngoài Lôi Lâm vẫn giả bộ thành một thiếu niên không có nhiều kinh nghiệm sống, thân thiết và hữu hảo trò chuyện cùng đám học đồ này. 

Đợi vũ hội tan cuộc, sau khi tất cả xe ngựa đều rời khỏi, trong mật thất ở phủ thành chủ, Kiệt Khắc Tốn tử tước mà hôm nay Lôi Lâm vừa mới bái kiến đang cùng thuộc hạ trò chuyện.

“Đã xác định sao?” 

“Thuộc hạ cảm nhận được trên người hắn nghe hương vị của người thần bí, hơn nữa , có thể khẳng định, hắn còn rất trẻ tuổi!” Người trả lời chính là một người toàn thân bọc trong áo đen, trên mặt còn mọc lông tơ màu vàng.

“Hắn khác với những Phù Thủy sống mơ mơ màng màng kia, còn trẻ như vậy, không có khả năng thoái ẩn, dù là tránh né địch nhân hay còn có mục đích khác, đối với chúng ta thì đây đều là tin tức xấu!” Trên mặt Kiệt Khắc Tốn xuất hiện vẻ sầu lo.

“Xin thứ cho thuộc hạ nói thẳng! Sức mạnh bây giờ của chúng ta tuy có thể đối phó với một người thần bí, nhưng nếu như khiến quần thể đối phương phản cảm, đối với chúng ta chính là một chuyện được không đủ bù mất!” 

Bán thú nhân chậm rãi nói.

“Hoàn toàn chính xác!” Kiệt Khắc Tốn trầm ngâm thật lâu, cuối cùng vẫn hạ mệnh lệnh: “Không nên chọc giận đối phương, nhưng cũng không cần để đối phương nằm ngoài ánh mắt chú ý của chúng ta!” 

“Thuộc hạ hiểu!” Bán thú nhân lui vào trong bóng tối…

Từ khi vũ hội qua đi, những chuyện khác của Lôi Lâm được tiến triển được rất thuận lợi, trước tiên thông qua Mai Nhĩ Phỉ Lặc, dùng 4,500 kim tệ mua trang viên lúc trước.

Sau đó, dựa vào lão Ốc Khắc tìm kiếm, Lôi Lâm chọn lấy một nhà thuốc có vị trí không sai, nhưng sắp đóng cửa phá sản, ký khế ước mua bán.

Bởi vì phủ thành chủ nhiệt tình một cách không ngờ, rất nhiều thủ tục đều được giải quyết trong vòng vài ngày.

Đương nhiên, Lôi Lâm đã phát hiện được một số người lắc lư ở gần nhà thuốc và trang viên, nhưng đối phương hiểu rất rõ giới hạn nhẫn nại của Lôi Lâm, chỉ làm một số thủ đoạn dự phòng cơ bản nhất mà thôi, cũng không vươn tay vào trong đám người của Lôi Lâm nên Lôi Lâm cũng mặc kệ.

Lại thông qua Mai Nhĩ Phỉ Lặc tìm mấy dược sư, miễn cưỡng thu dọn được nhà thuốc quy củ ngăn nắp, Lôi Lâm đã hoàn toàn mặc kệ chuyện nhà thuốc, chỉ toàn tâm vùi đầu vào thí nghiệm Phù Thủy.

Trang viên của Tước sĩ trước kia, trải qua một phen tu sửa đã biến thành càng thêm đại khí mới tinh.

Lúc trước vị Tước sĩ kia ở một tòa nhà ba lầu gạch trắng, hiện tại Lôi Lâm không chút khách khí trưng dụng lấy mấy gian lớn nhất làm phòng ngủ.

Một gian lớn nhất là phòng ngủ, hai phòng bên cạnh là thư phòng và phòng thí nghiệm, đều dùng pháp thuật phòng ngự học được ở học viện Hắc Cốt Lâm để làm cảnh báo, hơn nữa còn đưa ra nghiêm lệnh đối với hạ nhân, không có mệnh lệnh của Lôi Lâm, bất kỳ người nào cũng không thể tiến đến.

Về phần Qua Lâm và Phất Lôi, được sắp xếp ở gần phòng ngủ, chịu trách nhiệm làm người cảnh giới.

Phí Luân cùng một số lính đánh thuê khác cũng được phân phối nhiệm vụ, thay phiên phiên ở gần tiệm thuốc và trang viên, Lôi Lâm cũng tuyên bố người chăm chú cần cù có thể lấy một mảnh đất trong trang viên sau ba năm, đạt được quyền cư ngụ vĩnh viễn, đối với lính đánh thuê bình thường cùng nông phu thì đây chính là khích lệ rất lớn.

Lôi Lâm ngẫu nhiên xuyên qua cửa sổ, còn có thể nhìn thấy lính đánh thuê và nông phu vất vả thay phiên nhau trực.

Bởi vì Lôi Lâm luôn ở trong trang viên, thỉnh thoảng ngẫu nhiên đi gặp Mai Nhĩ Phỉ Lặc, ngay cả tiệm thuốc cũng ít đi, bên ngoài đã có danh xưng là “Chủ trang viên nhân từ và lười biếng ” đươc truyền lưu.

“Thiếu gia! Người của tiệm thuộc đến!” Tiếng nói của An Na từ sau cửa truyền đến.

“Để bọn hắn đặt thứ đó ở bên ngoài phòng khách, gọi Qua Lâm mang đồ đến phòng thí nghiệm!” Lôi Lâm dùng đốt ngón tay gõ cửa sổ, phát ra âm thanh nặng nề.

“Mệnh lệnh của ngài sẽ lập tức được chấp hành!” Tiếng đáp rất nhanh vang lên, sau đó là tiếng vận chuyển.

Sau mười mấy phút, Lôi Lâm đến phòng thí nghiệm bên cạnh.

Phòng thí nghiệm vốn rộng rãi lúc này đã bị mấy bàn gỗ dài và rương hòm chất đầy, bốn phía không có cửa sổ, chỉ có đèn treo trên trần còn tản ra ánh sáng lờ mờ.

“Thiếu gia! Dựa vào lời phân phó của ngài, tiệm thuốc đã đưa tất cả dược liệu có thể nhìn thấy trên thị trường một phần.” 

An Na cầm váy hành lễ, sau đó xoay người mở ra một rương lớn gỗ lim ở sau lưng, bên trong lộ ra từng bó rễ cây thực vật, còn có thật nhiều dược liệu khác nhìn không ra nguyên dạng, bên cạnh tất cả loại dược liệu còn có một tờ giấy màu vàng, ghi lại tên của tất cả các loại dược liệu.

“Còn nữa, đây là cách điều chế tất cả dược tề bình thường mà dược sư quản lý, chỉ có chút tác dụng đối với phàm nhân!” 

An Na lại đưa lên một chồng tấm da dê màu vàng sẫm.

Lôi Lâm nhận lấy nhìn xem, sau đó tiện tay để phương thuốc lên trên bàn dài mảnh.

“Các ngươi đi ra ngoài trước! An Na lưu lại!” Lôi Lâm phất phất tay nói với Qua Lâm.

Qua Lâm khom người rồi đi nhanh ra ngoài, đóng lại cửa lớn nặng nề.

Sau một tiếng vang lớn, tia sáng trong phòng thí nghiệm càng thêm ảm đạm đi.

Lôi Lâm nhíu nhíu mày, lấy từ trong bao ra một khối đá màu trắng.

Ngón tay nhẹ nhàng nhấn xuống tảng đá, một ánh sáng màu trắng sáng ngời từ trên tảng đá phát ra.

Đây là ánh nắng thạch, đồ dùng dung khi đường đi của Phù Thủy bình thường, bên trong đựng một lượng năng lượng phóng xạ nhỏ, có thể thả ra ánh sáng sáng ngời rất lâu.

Đáng tiếc năng lượng phóng xạ rất ít, cũng chỉ có chút tác dụng chiếu sáng.

“Thế này nhìn cũng sáng hơn nhiều rồi!” Lôi Lâm hài lòng đánh giá chung quanh, nói với An Na: “Xử lý tốt dược liệu, theo trình tự đặt lên trên bàn thí nghiệm!” 

“Vâng!” An Na quay người làm việc. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play