“Trước đây anh làm nghề gì vậy?” Đồng Hi Bối nhìn chằm chằm vào gương mặt A Nhạc, hỏi: “Có phải là phóng viên không?”
“Không phải.”
A Nhạc khẽ lắc đầu, tốc độ nói của anh rất chậm, giọng cũng rất nhẹ, nhưng giọng điệu lại vô cùng bình thản, đến mức hoàn toàn không nghe ra được chút cảm xúc nào trong lòng anh: “Nhiếp ảnh không phải là nghề chính của tôi, chỉ tính là sở thích thôi. Có một khoảng thời gian, tôi từng đi rất nhiều nơi, chỉ để chụp được bức ảnh mà mình mong muốn. Tôi cũng không nói rõ được mình thực sự muốn chụp gì, có thể là một con linh dương đang chạy, có thể là nụ cười của một đứa trẻ, cũng có thể là một chiếc lá non mới nhú… Tôi thích những thứ có sức sống, luôn muốn dùng ống kính để bắt lấy khoảnh khắc khiến mình rung động. Quãng thời gian đó, tôi rất nghèo, nhưng cũng rất hạnh phúc. Đó chính là cuộc sống mà tôi luôn khao khát, trời cao mây trắng, một mình tôi đeo máy ảnh, bước đi giữa sa mạc, rừng cây, bờ biển, những con phố đông đúc ... Không ai quen biết tôi, tôi cũng không quen biết họ. Nhưng một người, một vật rất đỗi bình thường bên cạnh cũng có thể khiến tôi muốn giơ máy ảnh lên ghi lại. Cuộc sống như vậy…”
A Nhạc nghiêng đầu, quay mặt về phía cửa sổ. Anh ngồi sát cửa, ánh mặt trời gay gắt của vùng cao nguyên rọi lên khuôn mặt anh. Anh khẽ mỉm cười, đột nhiên cúi đầu xuống, dường như đôi mắt dưới kính râm đang đối diện với ánh nhìn của Đồng Hi Bối.
Anh nói tiếp: “Nhưng sẽ không bao giờ có lại được nữa.”
A Nhạc vẫn mỉm cười. Bàn tay rộng lớn và ấm áp của anh nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc dài của Đồng Hi Bối. Không hiểu sao, Đồng Hi Bối lại thấy sống mũi cay cay, khóe mắt cũng ươn ướt.
Cô tự nhủ bản thân không được khóc, vì A Nhạc sẽ không thích thấy cô khóc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play