“Truyền ý chỉ của trẫm, phế Bùi Hồn làm thứ dân.”
Bùi Hồn quỳ rạp xuống đất dập đầu, vừa khóc vừa kêu la: “Cha ơi con sai rồi, không phải con, thật sự không phải con!”
Đại thái thái thét lên thảm thiết, lập tức nhào tới vừa khóc vừa mắng: “Sao chàng lại nhẫn tâm như vậy! Bọn phản nghịch bên ngoài thì liên quan gì đến Hồn ca nhi chứ! Sao chàng có thể làm thế!”
Chẳng lẽ lòng Bùi Kiệm không đau sao? Nhưng nếu hôm nay ông không ra tay thì sau này Bùi Thận sẽ phải ra tay, mà đến lúc đó, đâu chỉ là bị phế danh vị, giáng làm thứ dân là xong. Huống hồ, nếu tội mưu phản chỉ cần nói một câu không biết là có thể thoát tội, chẳng phải sẽ mở ra tiền lệ xấu, sau này còn không biết sẽ sinh ra bao nhiêu rối ren nữa.
Bùi Kiệm nghiêm giọng, cắn răng nói: “Hồn ca nhi, con đã nhận được ruộng đất và tài sản của phủ Ngụy Quốc công, lập tức mang theo Diệu nương và con cái rời khỏi hoàng cung. Từ nay về sau, cả đời không được vào cung, cũng không được rời khỏi Kinh thành.”
Bùi Hồn khóc đến mức không thở nổi, Đại thái thái cảm thấy tim mình như bị dao cắt: “Sao chàng lại đối xử với con ta như vậy! Nó đã làm gì sai chứ! Nó làm sai điều gì!”
Thấy Bùi Kiệm cứng như đá, bà ấy lại không nhịn được mà quay sang nhìn Bùi Thận: “Thận ca nhi, con nói gì đi chứ! Hồn ca nhi là đệ đệ con đó! Con nói gì đi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play