Dãy phòng phía sau cách đó không xa, nàng vừa có động tĩnh, Trụy nhi đã chạy ra hóng chuyện.

“Thẩm Lan tỷ tỷ, mấy bộ y phục này đẹp quá đi mất!” Trụy nhi từng mấy lần qua lại với Thẩm Lan, thấy nàng dễ gần nên cũng chẳng sợ, chỉ chăm chú ngắm nghía đống váy áo lụa là kia bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Thẩm Lan bừng tỉnh. Trong viện này, đám nha hoàn bà tử nàng đều từng gặp qua. Mặc dù bọn họ ăn mặc không đến nỗi tệ nhưng cũng chỉ là vải bông mịn là cùng, chưa từng ai mặc thứ gì nổi bật đến mức này.

Thẩm Lan không muốn gây sự chú ý nên mỉm cười với tú nương, vừa định mở lời, đã thấy người nọ bị nụ cười của nàng làm cho ngẩn ngơ, buột miệng nói: “Cô nương thật là xinh đẹp, những bộ y phục này mặc lên người cô nương chắc chắn là đẹp không sao tả xiết.”

Thẩm Lan chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Là ngươi chọn những bộ này sao?”

Thấy mặt nàng không lộ vẻ vui mừng, tú nương nhất thời hoảng hốt, bà ta vội vàng giải thích: “Là một vị khách nam thân hình cao lớn đến chọn, chỉ bảo ta gói hết mấy bộ đẹp nhất trong tiệm mang đến đây. Nếu có gì không phải mong cô nương thứ lỗi.”

Nghe vậy, trong lòng Thẩm Lan mới nhẹ nhõm đôi chút. Có vẻ Bùi Thận chỉ sai Trần Tùng Mặc đi mua ít quần áo, không ngờ lại thành ra như vậy.

Nàng nói: “Mấy bộ y phục này quý giá quá, ta không dám mặc. Bên tiệm các ngươi có làm loại áo váy bằng vải bông không? Không cần đắt đỏ cũng không thể quá đơn sơ, chỉ cần nhìn gọn gàng, sạch sẽ là được.”

Tú nương cứ ngỡ đơn hàng này coi như tiêu tan, thần sắc thoáng ủ rũ: “Cô nương dù sao cũng là người của phủ Tuần Diêm ngự sử, ra đường cũng đại diện cho thể diện của chủ nhân. Dù không mặc gấm vóc ít ra cũng nên có vài bộ lụa là chứ!”

Thẩm Lan chỉ cười mà không đáp, tú nương cũng biết mình lỡ lời, cười gượng nói: “Là ta lắm miệng rồi.”

Nói rồi bắt đầu đo đạc số đo của nàng, có lẽ bà ta nghĩ lại lời mình vừa nói vừa không muốn mất khách lớn như phủ ngự sử nên trong lúc đo, tú nương vừa tay nghề thuần thục vừa không quên khen ngợi: “Cô nương có dáng người đẹp thật đấy, eo thon vai thẳng, ta đo qua không biết bao nhiêu người rồi nhưng kích thước như người là hiếm lắm đó.”

Thẩm Lan biết đây chắc cũng là câu mà bà ta nói với khách nào cũng như vậy nên không để bụng, chỉ hỏi: “Khi nào thì có thể giao hàng?”

“Nếu cô nương muốn đặt may mới, ít nhất cũng phải hai ba ngày. Còn nếu chỉ sửa lại từ những bộ có sẵn trong tiệm thì mai là có thể giao.”

“Vậy mai đi.” Thẩm Lan dặn: “Quần áo làm rộng một chút.” Như vậy có thể che được dáng người, tránh rước họa vào thân.

Tú nương kia vốn định khuyên nhủ thêm nhưng nghĩ lại, rộng hơn thì cần nhiều vải hơn, đơn hàng càng lớn nên lập tức vui vẻ đáp: “Cô nương còn căn dặn gì nữa không?”

Thẩm Lan lắc đầu, người nọ mới cáo từ ra về. Trong phòng chỉ còn lại đống y phục kia vẫn chưa ai mang đi, bởi vì Trần Tùng Mặc đã thanh toán xong xuôi. Hơn nữa còn dặn rõ khi mang quần áo mới tới vào ngày mai, sẽ gọi thêm vài tú nương đến sửa lại những chỗ không vừa vặn.

Trụy nhi được Thẩm Lan cho phép liền vui mừng hí hửng vuốt ve từng bộ đồ, cảm thấy bộ nào cũng đẹp hơn quần áo của mình nhiều.

“Tỷ tỷ, muội cũng là nha hoàn, đợi đến khi muội lớn bằng tỷ, liệu có được mặc mấy bộ đẹp như vậy không?”

Thẩm Lan xoa xoa mái tóc mềm mượt của Trụy nhi, nở nụ cười vương chút đắng cay: “Y phục đẹp tuy tốt nhưng có khi lại chẳng mặc nổi đâu.”

Trụy nhi không hiểu nàng nói gì, tròn mắt ngơ ngác nhìn nàng: “Vì sao muội lại không mặc nổi ạ?”

Thẩm Lan không trả lời mà chỉ khẽ thở dài. Tiếng thở như tan vào sân vắng, khẽ khàng mà ai oán.

Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, y phục mới mà Thẩm Lan đặt đã được mang đến, là một bộ áo váy bằng vải cát mỏng màu xám đen. Thay xong, Thẩm Lan liền ra khỏi cửa.

Mấy ngày nay Bùi Thận chưa nhận được thánh chỉ, hắn rảnh rỗi không có việc gì làm nên đang luyện chữ. Khi Thẩm Lan bước vào, hắn đang cầm một cây bút lông làm từ rễ mao bạch, chép lại bài “Hành Thư Thi”. Nghe thấy có người vào, hắn không ngẩng đầu, chỉ nói: “Chuẩn bị mực.”

Một ngựa gầy hạng nhất thì tất nhiên phải biết thi từ ca phú, dĩ nhiên cũng phải biết mài mực. Thẩm Lan liếc nhìn nét mực trên tờ giấy của hắn, nàng không nói một lời, thêm ít nước trong vào nghiên mực hình đuôi rồng rồi nhón tay cẩn thận mài mực từ thỏi văn tê chiếu thủy.

Đợi đến khi luyện xong một cuộn chữ, Bùi Thận đặt bút xuống, khá hài lòng nói: “Mài mực không tệ.”

Chữ viết trên lụa khi nãy mực rất khô, sắc đen như cành cháy, rõ ràng là dùng loại mực khô đậm nên Thẩm Lan chỉ thêm một chút nước trong, vừa khéo hợp ý hắn.

Mài xong thỏi mực, Thẩm Lan lấy một chiếc khăn tay sạch đưa cho hắn.

Bùi Thận nhận lấy, đang lau tay thì đột nhiên cau mày: “Không phải ta đã sai người đưa y phục cho ngươi rồi sao? Sao vẫn ăn mặc đơn sơ thế này?”

Tim Thẩm Lan khẽ run lên, phần kịch chính đến rồi.

“Gia, có phải Trần thị vệ mua nhầm rồi không ạ? Mấy bộ kia quý giá quá, toàn là lụa Hàng Châu với tơ Lộ Châu…”

Bùi Thận vẫn lau tay, giọng điệu thản nhiên: “Là ta ban cho ngươi thì cứ mặc đi.”

Nàng chẳng có công trạng gì tại sao lại được ban thưởng? Trái tim Thẩm Lan dâng lên dự cảm bất an, dè dặt thăm dò: “Nhưng nô tỳ có công gì sao?”

Bùi Thận bật cười, hỏi ngược lại: “Chẳng qua ngươi chỉ là một nữ tử khuê phòng, có thể lập được công lao gì? Gia thưởng cho ngươi mấy bộ y phục còn phải tìm lý do nữa sao?”

Thẩm Lan chẳng những không vui mừng mà trong lòng lại càng thêm u uất. Rốt cuộc là Bùi Thận nhất thời cao hứng mà thưởng cho nàng mấy bộ y phục hay là có ý muốn nạp nàng làm thiếp, hoặc dứt khoát định đem nàng tặng cho người khác nên trước khi đưa đi mới cho nàng ăn mặc chỉnh tề một phen chứ.

Trong đầu nàng xoay chuyển đủ điều, chỉ trong chớp mắt đã hạ quyết tâm, cẩn trọng thăm dò nói: “Mấy bộ y phục đó tuy là gia ban thưởng nhưng thực sự quá quý giá. Nô tỳ đi đứng nằm ngồi khó tránh làm bẩn. Hay là ngày thường cứ mặc đồ đơn giản, đến khi cần ra ngoài gặp người thì hãy mặc đồ gia thưởng, chẳng phải tốt hơn sao?”

Bùi Thận nghe vậy đưa mắt nhìn nàng, không lên tiếng.

Người này mày kiếm mắt sáng, dung mạo nghiêm nghị. Tuổi trẻ mà quyền cao chức trọng, gương mặt vừa trầm xuống, khí thế nơi thượng vị liền tràn ngập, như mây đen vần vũ báo hiệu sấm sét sắp giáng. ( app TYT - tytnovel )

Thẩm Lan cúi đầu, không hề ngượng ngùng mà ra sức nịnh hót: “Bày biện trong căn phòng này do vị Tuần Diêm ngự sử tiền nhiệm để lại vốn đã rất xa hoa nhưng gia đã sai người thay hết đi. Đủ thấy gia bản tính liêm khiết, không ham phô trương.”

“Người ta thường nói chủ thế nào tớ thế ấy, nô tỳ cũng chẳng nên tiêu xài hoang phí. Chi bằng mặc áo vải thô sạch sẽ làm từ sợi lanh mịn, thấm hút mồ hôi lại thoáng mát rất hợp mặc mùa hè càng thể hiện vẻ thanh đạm tự nhiên.”

Sợ Bùi Thận vẫn chưa đồng ý, Thẩm Lan vội vàng bổ sung thêm lý do thứ hai: “Gia đang trong kỳ thủ hiếu, tuy nô tỳ chỉ là một tỳ nữ nhỏ nhoi nhưng cũng chẳng dám khoác vàng đeo ngọc ra ngoài khoe khoang, lỡ gây phiền toái cho gia thì thật không phải.”

Nói xong, nàng chỉ cảm thấy bản thân đã dốc hết vốn liếng nịnh hót trong đời, đến mức trước đây theo đuổi thần tượng còn chưa cố gắng đến thế.

Nàng hồi hộp chờ Bùi Thận trả lời.

Thấy nàng dè dặt như thế, Bùi Thận lại cảm thấy có chút buồn cười. Mới mấy bộ y phục thôi, không thích thì không mặc, vậy mà cũng khiến nàng cẩn thận từng li từng tí vòng vo tìm lý do.

Bùi Thận vốn đang nhìn chằm chằm vào nàng, lúc này hắn bỗng nhớ lại khi nàng nói chuyện vừa rồi, môi đỏ răng trắng, cánh môi khẽ mở khẽ khép, lờ mờ thấy đầu lưỡi hồng xinh.

Vì vậy ánh mắt hắn không kiềm được mà rơi xuống môi nàng. Không thấy đánh son, sao lại đỏ mọng đến thế?

Hắn chợt hỏi: “Ngươi từng ăn lựu chưa?”

Thẩm Lan ngẩn ra, giữa hè làm gì có lựu? Nàng lắc đầu: “Chưa từng ạ.”

Chưa từng ăn sao đôi môi lại đỏ như vừa cắn quả lựu chín, đỏ tươi như nhuộm nước trái cây?

Bùi Thận bỗng cười khẽ: “Đợi đến mùa thu, ta cho người mang về vài quả cho ngươi nếm.” Thẩm Lan càng nghe càng chẳng hiểu ra sao. Chuyện chuyển hướng nhanh quá nàng chỉ đành mờ mịt đáp một tiếng cảm ơn.

Nhưng giờ nàng chẳng còn lòng dạ nghĩ tới chuyện lựu hay không lựu, chỉ thấp giọng dò hỏi: “Gia, vậy... y phục này của nô tỳ...”

Bùi Thận không trả lời, chỉ cười khẽ. Một lát sau, hắn nhìn nàng chăm chú, bâng quơ nói: “Thấm Phương à, cái miệng này của ngươi... Quả thật sinh ra đã rất tốt.”

Thẩm Lan tưởng hắn chỉ đang khen mình biết ăn nói, khéo léo thuyết phục được hắn, trong lòng không khỏi dâng lên một tia vui mừng và nhẹ nhõm.

Nếu Bùi Thận dễ dàng đồng ý cho nàng mặc lại đồ cũ vậy thì phần nhiều là do hôm trước thấy nàng ăn mặc giản dị mới nổi hứng ban vài bộ y phục mà thôi chứ không phải có ý định đưa nàng đi nơi khác, càng không phải đang định phá tang mà nạp thiếp.

Thẩm Lan dịu lại, chỉ cúi đầu nói: “Đa tạ gia khen ngợi.”

Thấy mấy hôm nay nàng ngoan ngoãn biết điều, làm việc cẩn trọng chu đáo, Bùi Thận bèn nói: “Ta mới nhậm chức được một tháng, trong viện chưa có ai quản lý nội vụ. Trước đây những việc ấy đều do Trần Tùng Mặc và Lâm Bỉnh Trung xử lý. Nay ngươi đã đến, đám nha hoàn, ma ma quản trong viện giao cả cho ngươi.”

Song hắn gọi Trần Tùng Mặc vào, sai y giao chìa khóa kho và sổ sách lại cho Thẩm Lan.

Thẩm Lan nhận lấy chìa khóa cùng một chiếc hộp gỗ trắc đựng ngân lượng, trong lòng biết rõ, công việc chính thức của nàng đã bắt đầu.

Sau khi Trần Tùng Mặc bàn giao xong thì lui xuống. Bùi Thận dặn dò nàng: “Đám nha hoàn ma ma quản bên ngoài đều là người của các đời tiền nhiệm để lại, cũng có cả nữ tử nhà lương thiện đến làm công, đều là dân bản xứ ở Dương Châu. Dù sau này ta rời chức, bọn họ cũng sẽ không theo ta rời đi.”

Thẩm Lan lập tức hiểu ý, hắn đang ngầm nhắc nàng rằng những người kia không thể hoàn toàn tin cậy, hành sự phải thận trọng.

“Gia, nô tỳ chưa từng quản việc trong nội viện, mong được gia chỉ điểm đôi điều. Theo ngu ý của nô tỳ, việc trong viện này, quan trọng nhất có ba chỗ, một là thư phòng của gia, hai là nhà bếp, ba là phòng ngủ.”

Thư phòng là nơi giữ cơ mật, nhà bếp là đầu vào mọi thứ, phòng ngủ là chỗ nghỉ ngơi sinh hoạt. Còn như kho phòng gì đó, phần nhiều chỉ chất đống tạp vật. Khi nhậm chức Bùi Thận hành trang đơn giản, mọi vật dụng đều mua tại Dương Châu, dù có mất chút lụa là, bát đũa cũng chỉ tổn thất ít bạc mà thôi.

Nghe nàng nói thế, Bùi Thận tỏ ý tán thưởng: “Không tệ, ngươi đã hiểu thì cứ làm đi.”

===

Tên truyện: KHÔNG PHẢI OAN GIA KHÔNG GẶP GỠ

Tên gốc: Ta đến kinh thành báo thù/ 我来京城报仇的/

Tác giả: Hương Thảo Dụ Viên

Editor: TN Team

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Hoan hỉ oan gia , Cung đình hầu tước , Duyên trời tác hợp, Hài hước, Sảng văn, Ngọt sủng

- Giới thiệu -

Trước khi nghĩa phụ tắt thở, lôi kéo tay Ứng Tiểu Mãn, “Ôm, ôm, ôm ——”

Ứng Tiểu Mãn rưng rưng ôm ôm nghĩa phụ.

Nghĩa phụ trừng mắt nín thở, ôm hận rặn ra hai chữ cuối cùng: “—— báo thù!”

Ứng Tiểu Mãn thu dọn tay nải đi vào kinh thành, hoàn thành di nguyện của nghĩa phụ, báo thù cho… nhà chủ nhân của ông ấy.

Nàng muốn giết cẩu quan trong kinh thành, Yến Dung Thời.

Kinh thành rất lớn, người đẹp rất nhiều. Trong ngày mưa tầm thường nào đó, nàng cứu được một nam nhân đang hấp hối, vô cùng đẹp mắt. 

Mỹ nam suy yếu mở mắt ra, chăm chú nhìn nàng thật lâu. Hắn hoảng hốt mà nói: “Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp, phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên……”

Ứng Tiểu Mãn: “Nghe không hiểu, nói tiếng người đi.”

Nam nhân: “…”

Nam nhân sửa miệng nói tiếng người, “Ân cứu mạng, dũng tuyền tương báo. Vô luận cô nương muốn cái gì, ta đều có thể làm cho cô nương.”

Ứng Tiểu Mãn: “Ta muốn giết cẩu quan trong kinh thành, Yến Dung Thời.”

Nam nhân: “...”

Có được lời hứa của nam nhân, Ứng Tiểu Mãn rất vừa lòng. “Đúng rồi, ta còn chưa hỏi tên gọi ngươi là gì?”

Nam nhân nói: “Yến Thất.”

Ứng Tiểu Mãn kinh ngạc, “Ngươi cũng họ Yến à? Cẩu quan Yến Dung Thời kia có quan hệ gì với ngươi?”

Yến Thất mặt không đổi sắc, “Cẩu quan Yến Dung Thời ở cùng dưới mái hiên với ta. Tuy chúng ta là họ hàng xa đồng tông nhưng lại có huyết hải thâm thù. Cô nương gi·ết rất hay!”

Ứng Tiểu Mãn kinh ngạc cảm thán, “Đại gia tộc trong kinh thành phức tạp thật đấy.”

……

Thật lâu sau, Ứng Tiểu Mãn mới vô tình biết được.

Gia chủ chưởng gia trẻ tuổi của Yến thị, thiếu khanh Đại Lý Tự Yến Dung Thời…… đứng hàng thứ bảy.

Lưu ý:

1. Bối cảnh giả tưởng phỏng theo thời Tống

2. Hoan hỉ oan gia, nam chính yêu thầm

3. Quý công tử phúc hắc X Đại mỹ nhân thẳng thắn.

4. Truyện chứa nhiều tình tiết gây cười, chống chỉ định đọc khi ăn cơm (❁´◡`❁)

Tag: Cung đình hầu tước/ hoan hỉ oan gia/ duyên trời tác hợp/ ngọt văn/ sảng văn/ nhẹ nhàng

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Ứng Tiểu Mãn ┃ vai phụ: ┃ cái khác:

Một câu tóm tắt: Không phải oan gia không gặp gỡ

Lập ý: Rạng rỡ sinh quang

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play