Đêm đến, Bát Tự Hồ sớm đã về phòng dưỡng thương.
Triệu Vân thì chắp tay đứng dưới trăng, ngẩng đầu ngắm sao trời, cứ thế đứng suốt nửa đêm.
Bát Tự Hồ mấy bận mở mắt, có thể xuyên qua khe cửa nhìn thấy Triệu Vân, cũng từng ngẩng đầu nhìn theo Triệu Vân, nhưng rồi chẳng biết Triệu Vân đang nhìn gì, cái tên tiểu võ tu đó, thường xuyên thần kinh bất ổn.
“Chắc chắn có bảo vật.”
Lời tự nói trong lòng của Triệu Vân chỉ mình hắn nghe thấy.
Vẫn là câu nói đó, dị tượng sẽ không vô duyên vô cớ hiển hóa, trời đối đất, trên hiện tượng kỳ ảo, dưới tất có ứng chiếu, dưới lòng đất của tòa cổ thành này, tuyệt đối có càn khôn không ai biết.
Quan sát suốt nửa đêm, việc này hắn cơ bản đã xác định.
Sở dĩ vẫn còn nhìn, là để nghiên cứu phương vị tiềm ẩn.
Dẫu sao, Mộ Quang Cổ Thành vô cùng rộng lớn, nếu muốn tìm từng tấc một, e rằng phải tìm đến năm khỉ tháng ngựa, vẫn phải dựa vào dị tượng trước đó, dựa vào một loại sắp đặt huyền cơ nào đó, để suy tính vị trí của dị bảo.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT