“Đọa Tiên Vân Hải.” Chiêu Tuyết hít sâu một hơi.
Nghe tên này, Triệu Vân cảm thấy lạnh sống lưng. Đọa Tiên Vân Hải mà Chiêu Tuyết nhắc đến không phải là nơi tốt lành gì, nó cùng với Quỷ Minh Sơn Quật và Huyết U Sâm Lâm nổi tiếng ngang nhau, được mệnh danh là ba vùng cấm địa tử vong của Đại Hạ Hoàng Triều.
Tương truyền, vùng đất ấy từng có một vị tiên nhân sa ngã, được chôn cất tại đó, hình thành một vùng biển mây. Đọa Tiên Vân Hải cũng vì thế mà có tên, trải qua rất nhiều năm tháng, người vào đó rất ít khi có thể trở ra.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nhìn Chiêu Tuyết thêm một cái. Tổ tiên nhà nàng tài giỏi thật, vào được Đọa Tiên Vân Hải mà còn sống sót trở ra. Một chiếc hộp sắt như thế này bản thân nó đã rất kỳ dị, nếu lại còn dính dáng đến cấm địa thì càng đáng sợ hơn, nhìn thôi cũng khiến tâm hồn run rẩy.
“Khiến ngươi Thiên Nhãn bị mù, thật sự xin lỗi.” Chiêu Tuyết nói rồi, lại lấy ra ba quả cây nhỏ màu xanh biếc, “Dịch của nó có thể dưỡng Thiên Mâu, mỗi ngày tẩm ướt, ba ngày sau chắc chắn sẽ hoàn toàn khôi phục thị lực.”
“Đa tạ.” Triệu Vân đương nhiên không khách khí.
Không cần giới thiệu, hắn cũng biết lai lịch và công dụng của quả này.
Thiên Nhãn có thể khôi phục thị lực, nhưng Đồng Lực thì nhất thời chưa thể phục hồi được. Nó bị phản phệ quá nặng, còn nặng hơn cả ở Mộ Man Vương. Nếu sớm biết có cái hố này, thì nên đổi một sòng bạc khác để kiếm tiền.
Hai người lại lần lượt ra khỏi địa cung.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT