Ngụy Thất bám chặt lấy Ngô Gia Tài mà bật khóc nức nở, nước mắt nước mũi đều lau hết lên ngực hắn ta.
Ngô Gia Tài bất lực cúi đầu, dùng ánh mắt đầy yêu thương nhìn cái đầu tròn nhỏ trong lòng mình: “Tiểu Thất, được rồi, được rồi, đừng khóc nữa.”
Ngụy Thất chỉ khẽ gật đầu, không lên tiếng, vẫn chôn trong lòng hắn ta không chịu ngẩng đầu lên.
Bây giờ y mới khóc xong, giờ để Ngô Gia Tài nhìn thấy dáng vẻ bản thân chật vật thế này thì đúng là xấu hổ.
Ngô Gia Tài cười: “Giờ đệ mới biết xấu hổ à? Vừa rồi là ai còn khóc sướt mướt như trẻ con mới biết đi vậy?”
Hắn ta vỗ vỗ lưng Ngụy Thất: “Thôi được rồi, được rồi, đứng dậy đi, chỗ đó toàn là nước mắt nước mũi của đệ cả đấy, không thấy bẩn à?”
Ngụy Thất nghe vậy, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, cười ngây ngô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT