Trong những năm Vĩnh Gia, Minh Đế hoa mắt ù tai. Ngoại có di tộc xâm chiếm, nội có giặc cấu kết với quan viên trong triều.

Suốt mười năm Vĩnh Gia tồn tại, hoạn quan Ngô Toàn của Tây Hán đắc thế, một tay che trời. Tây Nam Vương Tiêu Tranh không chịu hùa theo, góp lời với Đế.

Chẳng bao lâu sau, Đế truyền lệnh xuống, tịch thu binh quyền của Tiêu Vương, lệnh cho Tiêu Vương khẩn cấp hồi kinh.

Năm ấy nhi tử Tiêu Xung Nghiễm của Tiêu Tranh mới vừa nhược quán*, đề thư với phụ thân: Trên vô đạo, tất đổi người.

(*: Đến tuổi hai mươi, tuổi trưởng thành)

Tây Nam vương suy nghĩ mãi, rốt cuộc ngày mùng một tháng chín năm Vĩnh Gia thứ mười, cử binh làm phản.

Dọc đường đi cửa thành nào cũng rộng mở, không một ai phản kháng.

Con dân trăm họ đứng dọc hai bên đường hoan hô, tựa như đón chào Hoàng đế mới.

Minh Đế biết đại thế đã mất, suy sụp đợi chết.

Ngày mùng tám tháng mười năm Vĩnh Gia thứ mười, Tây Nam Vương Tiêu Tranh đuổi giết vào Tử Cấm Thành, bắt Minh Đế, trảm toàn tộc.

Mùng một tháng sau xưng Đế, lấy niên hiệu là Nguyên Xương.

...

Đêm hè tại Tử Cấm Thành lặng ngắt đến đáng sợ, tựa dòng nước lặng sâu dưới lòng biển khơi.

Nhưng sự an tĩnh này không giống với an tĩnh trong dân gian. Nếu là dân gian, dù ai nấy đều say giấc nồng thì cũng sẽ thỉnh thoảng văng vẳng tiếng chó sủa, hoặc tiếng côn trùng râm ran.

cung Càn Thanh nằm ngay chính giữa hậu cung, bốn phía Đông Tây Nam Bắc đều có hàng hiên, là nơi ở của Đế vương, khu vực xung quanh hoàn toàn trống trải không tiếng động.

Ngay cả âm thanh duy nhất từ đám ve trên cây cũng đã bị dọn sạch cả rồi.

Tòa cung điện mênh mông hùng vĩ, tựa như sư tử đực đang nằm sấp ngủ say trong màn đêm.

Cung điện được Ngự tiền thị vệ mặc trang phục Cấm vệ màu tím, đeo bội đao bên thắt lưng bao vây trong ngoài vài lớp, ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm khác, chưa bao giờ đổi thay.

Dù là tuần tra, thay ca, hay là truyền lời, hết thảy đều tiến hành trong lặng lẽ yên tĩnh.

Cho nên, giữa đêm tối, tiếng r*n rỉ đau đớn loáng thoáng trong điện bên của cung Càn Thanh lúc này nghe cực kỳ nổi bật.

Thị vệ ngoài cung và đám nô tài quỳ ngoài điện thì không nghe thấy, nhưng mấy chục cung nữ và thái giám quỳ trong nội điện thì lại nghe rõ mồn một.

Đám nô tài đều biết ai đang chịu khổ trên long sàng, nhưng lại không một người nào dám nói.

Tuy Hoàng đế trẻ tuổi mới lên ngôi được ba năm, nhưng đã chưởng quản triều chính từ lâu.

Đế thiện võ lược, dù chỉ mới nhược quán nhưng đã theo chân Tiên đế, lấy da ngựa bọc thây, tự mình lao tới sa trường đoạt lấy giang sơn cẩm tú này.

Sáu năm trước, vào tháng Mười năm Nguyên Xương thứ ba.

Di tộc phía Bắc quấy nhiễu biên cảnh triều ta, cướp tiền tài, giết người già trẻ nhỏ, cướp đoạt phụ nhân*.

(*: Phụ nữ đã có chồng)

Khi đó Hoàng đế còn chưa lên ngôi, vẫn là Thái tử.

Tần Phó tướng thân là tướng trú đóng trấn thủ mặt Bắc, liên hợp với Đốc quân để thượng tấu lên Thánh thượng, xin một trận chiến.

Tại triều đại nào chăng nữa, việc chinh phạt đều là chuyện lớn, huống chi Nguyên Xương dựng triều chưa bao lâu, đang là lúc cần nghỉ ngơi lấy lại sức.

Đế ngập ngừng không quyết, triều đình tranh chấp suốt ba ngày, văn thần nhút nhát, tâu rằng: Di tộc cưỡi ngựa bắn cung, lại trời sinh cường tráng, sợ là khó đánh thắng được. Chi bằng ban ân lương thực vải vóc, để giữ được bình an.

Võ tướng lỗ mãng, nói: Hôm nay không trừ, ngày sau quân địch lớn mạnh thì lại càng không làm gì được. Huống chi đường đường đại triều ta đánh khắp tứ phương, sao có thể sợ hãi một đám du mục mọi rợ! Khẩn cầu Thánh thượng minh giám, họ nguyện xuất chiến.

Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ, mười hai tua miện lắc lư không ngừng, tựa như thánh tâm khó dò.

Ngài cụp mắt nhìn về phía Thái tử đang chờ dưới điện, hỏi: “Thái tử thấy thế nào?”

Đương kim Thánh thượng khi đó vẫn là Thái tử cúi đầu hành lễ, bước tới trước một bước, đầu vẫn cúi gằm nói: “Nhi thần nguyện lĩnh quân tự mình ra trận, đoạt lại non sông của di tộc về cho phụ hoàng, mong phụ hoàng ân chuẩn.”

Đế nhìn chằm chằm Thái tử, dáng vẻ của hắn lúc đó thẳng tắp bất khuất như trúc như tùng, uy phong lẫm liệt tựa núi cao, đã dần có phong phạm của Hoàng gia rồi.

Đế vui mừng, nói rằng: “Chuẩn.”

Thái tử lĩnh mệnh, mười ngày sau suất lĩnh mười vạn đại quân xuôi Bắc chinh phạt di tộc. Đại Tư Mã làm Phó soái, hiệp trợ bên cạnh cho Thái tử.

Thánh thượng tự mình tới cổng Huyền Vũ tại cửa Bắc của cung Thái Cực tiễn đưa, hàng binh khí quân đội dài nhưng nghiêm chỉnh, Tiên đế nhìn theo thật lâu. ( app truyện T Y T )

Năm ấy Thái tử Tiêu Xung Nghiễm vừa mới hai mươi ba.

Hai năm sau, tháng Mười Một năm Nguyên Xương thứ năm.

Cuối cùng Thái tử đại thắng trở về, không chỉ xuôi Bắc chinh phạt di tộc, mà còn hướng Đông thảo phạt Nữ Chân, thu hồi toàn bộ non sông bị Minh Đế tiền triều đánh mất.

Tin chiến thắng liên tiếp truyền về Tử Cấm Thành, văn thần võ tướng trên đại điện đều hết lời khen ngợi.

Ngày khải hoàn hồi triều, Đế lại đích thân nghênh đón. Thánh giá của thiên tử và chúng triều thần tiến tới bên ngoài cổng Huyền Vũ ba dặm.

Hai bên phố chen đầy bách tính, không ai là không hoan hô vui mừng.

Mười vạn đại quân chỉ thiệt hại mất năm nghìn, dẫn theo tù binh mênh mông cuồn cuộn đi đến, dừng lại ngoài thành Kim Lăng ba mươi dặm.

Thái tử và Đại Tư Mã suất lĩnh năm nghìn lính tinh nhuệ và tướng tài vào thành.

Xa xa có thể thấy đại quân tựa rồng thần màu đen hạ phàm, xoay quanh mặt đất, hành quân cực nhanh.

Bách tính chỉ thấy cờ xí màu đen thêu viền vàng bay phấp phới, chữ “Sở” được thêu lớn màu đỏ đậm, nổi bật vô cùng.

Binh lính chỉ mặc giáp màu đen, tay cầm khiên chắn màu đen, bước chân rầm rập, gần như làm cho đất rung núi chuyển.

Cho dù trước đó đã rửa mặt sạch sẽ, nhưng mùi máu tươi lẫn sát khí vẫn cứ thế ập thẳng vào mặt.

Mọi người run rẩy, tuy đã biết đây là quân ta, nhưng cũng không nhịn được mà sợ hãi.

Triều thần nhìn quân đoàn hổ lang ấy, đem so với hai năm trước thì đúng là một trời một vực.

Ánh nắng chiếu rọi xuống chiếc giáp đen của người dẫn đầu, lấp lánh ánh vàng, tựa như thần tướng từ trên trời đáp xuống.

Áo choàng đen sau lưng đón gió bay phấp phới, binh khí trong tay đặt ngang trước ngực, tựa như La Sát đoạt mạng nơi Địa Ngục.

Nhưng sau khi nhìn kỹ lại, hóa ra chính là Thái tử!

Bách tính hoan hô, vây quanh muốn vén vạt áo quỳ lạy.

Quan phụ thuộc đi theo sau Thái tử phất tay, tướng lĩnh sau lưng Thái tử thì đều tách ra hai bên theo từng nhịp, nâng khiên ngăn trở.

Mệnh lệnh hạ xuống từ tầng này tới tầng khác, lặng lẽ mà nhanh chóng.

Hành động vừa linh hoạt lại vừa nghiêm chỉnh, rõ ràng có hơn năm nghìn người, vậy mà lại chỉnh tề như thể một người.

Chúng thần kinh hãi tột độ!

Bách tính thì lại càng sùng kính hơn.

Thái tử ngồi ngay ngắn trên ngựa cao, qua hai năm hành binh bố trận, khí thế của hắn đã không còn vẻ ấm áp dịu dàng nữa. Tác phong không hoảng không loạn, vẻ mặt âm trầm như biển sâu, không thể đọc ra bất cứ điều gì, trong vẻ uy nghiêm ấy đã loáng thoáng có phong thái thiên tử!

Thần tử hai bên đứng tương đối gần Thánh thượng, hai đùi run bần bật, mồ hôi lạnh ứa ra giàn giụa mà không dám nhúc nhích, chỉ có thể gắng gượng cứng người đứng ở đó. Trong lòng họ như đay rối, không dám lén xem vẻ mặt Thánh thượng.

Thái tử đi tới ngự tiền, tung người xuống ngựa. Đế tiến tới đón.

Thái tử mặc giáp nhưng vẫn quỳ lạy hành lễ, Đế cúi người đỡ dậy.

Quân thần phụ tử chào mừng nhau một hồi, sau đó đi tới trước cổng Huyền Vũ.

Thái tử ra lệnh tướng sĩ theo sau dừng bước, còn mình đi theo Đế và quần thần tiến vào cung Thái Cực trong Tử Cấm Thành.

Triều thần đến sau lặng yên nhìn đôi phụ tử này, thấy tuy Thái tử đi chậm hơn Thánh thượng một bước, nhưng vẻ uy nghiêm lại hơn hẳn Thánh thượng.

Vóc người trên bảy thước, lưng hùm vai gấu thẳng tắp. Dù có dáng vẻ giống với võ tướng, nhưng thực tế mới sáu tuổi đã có thể làm thơ phú. Nhưng nếu nói giống thư sinh văn thần, thì lại uy vũ bất phàm, không thể xâm phạm.

Đúng là chân long thiên tử, trời cao phù hộ Đại Sở ta.

Ai nấy đều âm thầm nghĩ vậy.

Đại Sở xuất binh hai năm, có thể đại thắng di tộc, rồi sau đấy lại thu hồi non sông cũ, là đại sự cần cả nước chúc mừng.

Thánh thượng cũng vui mừng, trọng thưởng Đốc quân và Đại Tư Mã, toàn bộ người có công đều được thăng quan tiến tước.

Duy chỉ có Thái tử chỉ nhận được vài câu rằng: ‘Ngô nhi hiền đức, trẫm rất an lòng’.

Chúng thần biết rõ lần này Thái tử đại thắng di tộc, dân gian khen ngợi không dứt, dần dà sẽ có người lưu truyền rằng con hơn cha.

Có lẽ Thánh thượng đã nghe được, tâm cũng đã sinh lòng nghi kỵ.

Tình thế của Thái tử hiện giờ không ổn.

Sau đó lại có người thầm than, chỉ cần liên quan tới cái chiếc ghế rồng kia, dù là quan hệ phụ tử ruột thịt thì vẫn không tránh được tâm sinh hiềm khích.

Một khi Đế vương sinh lòng nghi ngờ, không ai có thể dập tắt nghi kỵ trong lòng ngài.

Thái tử về Tử Cấm Thành đã vài tháng, nhưng lại chưa từng được chuẩn thượng triều.

Thánh thượng chỉ nói Thái tử vất vả, trẫm thương xót nên cho nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Tháng Năm, năm Nguyên Xương thứ sáu, Đế phát sốt, lâu ngày không chữa khỏi, lệnh cho Thái tử giám quốc.

Sau nửa năm ròng, Thái tử trở lại triều đình.

Quần thần lễ bái, tuy ngoài mặt lộ vẻ đau đớn kịch liệt, tựa như đang ưu sầu vì Thánh thượng mang bệnh nặng, nhưng thật ra không ai không mừng khi Thái tử trở về.

Mùng chín tháng Bảy năm Nguyên Xương thứ sáu, Đế băng hà, toàn quốc cử tang, giữ đạo hiếu ba năm.

Thái tử bi ai cực độ, khóc rống trước linh cữu ba ngày ba đêm, không màng ăn uống.

Chúng thần khuyên nhủ, rằng: Nước không thể một ngày không có vua, mong Thái tử nén bi thương.

Ngày thứ tư sau đó, Ngự tiền nội thần - hoạn quan An Hỉ đứng trước linh đường công bố ý chỉ của Thánh thượng.

Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết:

‘Từng nghe lệnh trời khó trái, trẫm đoạt Đế vị của tiền triều, tuy danh bất chính, nhưng hai mươi năm cần cù tận tụy, không thẹn với tâm.

Nay trẫm bệnh nặng vô năng, đoán chừng không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Hoàng trưởng tử Nghiễm văn thao võ lược, bản tính thuần lương, cung kiệm nhân hiếu*. 

Trên kính trời, đất, tông thân. Dưới yêu quý con dân thiên hạ.

Có tướng thánh nhân, có năng lực thánh hiền, ưu việc nước, lo triều cương, có thể gánh vác đại nhậm quốc gia.

Vì phúc trạch của thiên hạ thương sinh.

Nay trẫm lập tân đế, hậu duệ Đế vương, thuận theo ý trời và ý người.

Khắp chốn mừng vui, đại xá thiên hạ, lập tức đăng cơ.’

(*: Kính cẩn, cần kiệm, nhân ái, hiếu thuận)

Thái tử cúi đầu quỳ xuống đất, khóc nức nở không kiềm được, miệng lẩm bẩm hai tiếng “phụ hoàng”.

Chúng thần thì than thở Thái tử hiếu thuận.

Một tháng sau, linh cữu của Đế nhập Hoàng Lăng, thụy hào Nguyên Chân.

Qua tiếp năm ngày sau đó, Thái tử lên ngôi.

Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết:

‘Tiên hoàng chợt băng hà, quy về ngũ hành. Trẫm nhận được ưu ái của Thiên hoàng, nhận được sự phù hộ của thành thần, thêm cả ý chỉ của Tiên đế Đại Sở, nay nối bước tiếp theo, nhập phụng dòng dõi.

Văn võ quần thần, binh lính và bách tính trong ngoài đều ủng hộ lên ngôi, nhiều lần từ chối nhưng không được, nay cung kính tuyên bố cho thiên địa, nhận vị trí Hoàng đế.

Thâm tâm trẫm cảm thấy phó thác nặng nề, nhưng trẫm có một trái tim chân thành với cơ nghiệp. Tiên đế Đại Sở thành công trong cai trị, để nay trẫm kế thừa di sản thịnh vượng. Nếu trẫm muốn trị vì hưng thịnh, cần thay đổi cái cũ và thiết lập cái mới.

Mọi việc cứ làm theo quy củ, cũng cung kính tiếp nối ý nguyện tổ tiên. Trẫm tự nhận bản thân có đức, lại có người tài để dựa vào, mong rằng cùng nhau sáng lập một nền cai trị mới.

Lập Thừa Thịnh nguyên niên.

Đại xá thiên hạ, cùng dân làm lại từ đầu.’

Đại điển lên ngôi rườm rà phức tạp, chúng thần xem tân Hoàng đế cử chỉ bình thản lễ độ, mọi chuyện kính cẩn, phong thái thiên tử lộ rõ mà không cần cố khoe, làm tất cả đều bị thần phục.

Sau khi Thừa Thịnh Đế lên ngôi thì lập tức diệt trừ nạn tham quan ô lại quy mô lớn, sau đó miễn lao dịch ba năm, trọng nông canh, hưng thương nhân, sửa khoa cử, dùng người tài.

Toàn bộ Đại Sở bỗng chốc hồ hởi về tương lai thịnh vượng phồn vinh, bách tính đều khen ngợi tân Hoàng đế nhân từ.

Quần thần đều biết vị này khác với Tiên đế, tuổi vừa nhược quán đã chinh chiến sa trường.

Sau khi trải qua hai năm rèn luyện, nếu nói ban đầu Thái tử vẫn còn vài phần nho nhã của văn nhân, vậy thì sau đó lại chẳng khác nào một thanh bảo kiếm sắc bén, chém đầu người ta mà không mềm lòng chút nào.

Chỉ cần xem mấy hôm nay đám tham quan bị trảm cả nhà là đã thấy rõ đôi phần rồi.

Ngay lập tức, những quan viên ban đầu có phần coi khinh hoặc ngầm có tính toán riêng đều không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ nữa. Thế là Thừa Thịnh Đế mới đăng vị mới hai ba tháng đã ngồi ổn ghế rồng.

Thừa Thịnh Đế mới đăng cơ đã không ai dám dễ dàng ngỗ nghịch như vậy rồi, càng không cần phải nói tới Thừa Thịnh Đế đã tại vị ba năm như hiện tại.

Nếu ba năm trước Thánh thượng vừa đăng cơ có thể so sánh với bảo kiếm, vậy thì giờ phải so sánh với Thái Sơn.

Ảnh hưởng mà Thành thượng gây dựng lên rất nặng, lặng lẽ không tiếng động, mặc dù không ai có thể đoán được mấy phần thánh tâm từ gương mặt lạnh tanh kia.

Đế đã hai mươi tám, đang đúng độ tuổi phong nhã hào hoa.

Tuy không để lộ cảm xúc, nhưng đôi mắt âm trầm tĩnh lặng kia như có thể nhìn thấu hết thảy.

Ai nấy đều kính trọng, kiêng kỵ không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play