Cô nói gì nó cũng có thể hiểu được.
Được Cố Loan an ủi, Hôi Hôi kêu lên một tiếng.
Chạy đến trước tấm nệm mềm mà nó ngủ, dùng chân trước chỉ vào, có vẻ như muốn Cố Loan cất đi.
“Được, cất cho mày nhé.”
Cố Loan bật cười, bước tới vung tay, tấm nệm mềm được thu vào không gian.
Chiếc lò hơi lắp đặt vất vả cũng bị Cố Loan thu vào, cô cũng không ngờ mình sẽ không dùng đến nó ở đây.
Thu dọn hết đồ đạc, Cố Loan đứng trong căn nhà trống trải, xoa xoa cằm.
Dọn hết đồ đi cũng không ổn lắm, lỡ có người vào phát hiện không còn gì thì chắc chắn sẽ nghi ngờ cô.
Bí mật về không gian tuyệt đối không được tiết lộ!
Cố Loan dứt khoát đặt lại giường, tủ quần áo, ghế sofa và bàn trà.
Những đồ nội thất này đều đã cũ, để phòng ngừa bất trắc thì thôi đừng lấy nữa.
Không gian của cô có thể dọn sạch đồ đạc của cả một trung tâm thương mại đồ gia dụng.
Bên trong có đủ loại đồ nội thất cao cấp và bình dân, hà cớ gì phải vì những đồ nội thất cũ này mà mạo hiểm bị phát hiện.
Chỉ tiếc là tấm kính chống đạn cô lắp không dùng đến.
Không được, không thể lãng phí!
Cố Loan lấy những tấm kính thường đã thay ra trước đó trong không gian ra, sau đó tháo tấm kính chống đạn xuống, cuối cùng lắp tấm kính thường vào.
Cánh cửa chống trộm thứ hai cũng được tháo xuống thu vào không gian.
Nhà bếp chỉ để lại mấy cái bát vỡ và nồi cũ.
Vỗ tay, Cố Loan rất hài lòng, keo kiệt thì keo kiệt một chút, ai bảo cô muốn chứ.
“Hôi Hôi, chúng ta phải đổi chỗ ở rồi.”
Vuốt ve Hôi Hôi một chút, Cố Loan thu nó vào không gian, lưu luyến nhìn căn nhà đã ở một năm.
Với cô, ở đâu cũng không quan trọng, dù sao từ khi cha mẹ mất, cô đã không còn nhà nữa rồi.
Điện thoại nhận được mấy tin nhắn, là về thông tin cực lạnh và Cơ Địa.
Kiếp này có sự nhắc nhở của Cố Loan, Cơ Địa được sửa chữa sớm hơn kiếp trước, hơn nữa mỗi tỉnh đều có một Cơ Địa lớn.
Chính quyền khuyến cáo người dân di tản đến Cơ Địa, nếu không muốn đến Cơ Địa thì phải chuẩn bị chống rét.
Cố Loan đeo ba lô, hai tay đều xách một túi hành lý lớn.
Có người thò đầu ra nhìn, thấy là cô. Lại rụt đầu vào.
Cố Loan đi đến tầng mười hai, bơm hơi cho thuyền cao su.
“Cô Cố, cô định đi đâu vậy?”
Một người đàn ông trẻ tuổi bước tới, chủ động chào hỏi.
Cố Loan dừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn người tới.
Thật không ngờ lại là bạn trai của Liễu Hinh, tên tiểu bạch kiểm ăn bám kia!
Khuôn mặt vốn tuấn tú của người này đã hốc hác, xương gò má nhô cao, tóc chắc đã lâu không gội, trong mùi dầu mỡ còn thoang thoảng mùi chua.
Anh ta vừa đến gần đã có một mùi hôi bay tới, Cố Loan lạnh lùng quát: “Không được lại gần!”
Bạn trai của Liễu Hinh vẻ mặt cứng đờ, nhìn ra sự ghét bỏ trong mắt Cố Loan, mặt đỏ bừng.
“Cô Cố, tôi...”
“Ngô Khánh, anh ở đây làm gì?”
Giọng nói hơi the thé của Liễu Hinh truyền đến, cô ta bước nhanh tới nắm lấy cánh tay bạn trai mình, hai mắt đỏ hoe.
Ngô Khánh muốn hất tay Liễu Hinh ra nhưng cô ta lại nắm chặt hơn.
Anh ta đã sớm chán ngấy người phụ nữ này, sau khi đồ đạc bị bán hết, tiết kiệm ăn uống một tháng cũng hết, lúc này không đổi cô ta thì chẳng lẽ chịu đói chịu rét sao?
Liễu Hinh sao có thể không nhận ra ý nghĩ của Ngô Khánh, tức đến nghiến răng.
Cô ta ăn uống dè sẻn, kết quả đổi lại được gì?