Lúc nghe điện thoại, Ôn Thư Tề có chút thất vọng.

Anh ta có thể nghe ra giọng nói của cô gái ở đầu dây bên kia rất trẻ, một cô gái trẻ như vậy liệu có thể giúp anh ta được không?

Nhưng anh ta không còn đường lui nào nữa, chỉ có thể hỏi thử, biết đâu lại có hy vọng?

“Anh cần đồ ăn à? Chỉ cần anh đưa thứ này cho tôi, tôi sẽ cho anh đồ ăn.”

Cố Loan lúc này cũng không còn thời gian để mặc cả, quan trọng nhất là phải lấy được viên đá trước đã.

Cô tin rằng người bên kia cũng không ngu đến mức đòi hỏi quá đáng, dù sao thì một viên đá và đồ ăn cái nào quan trọng hơn, anh ta hẳn rất rõ.

“Tôi không cần đồ ăn, tôi gặp một số rắc rối ở đây, hy vọng có người có thể giúp tôi giải quyết.”

Giọng nói của Ôn Thư Tề buồn bã, ẩn chứa sự tuyệt vọng.

Cả tháng nay, thành phố nơi anh ta ở như biến thành địa ngục.

Lúc đầu còn ổn nhưng mấy ngày gần đây, anh ta đã chứng kiến nhiều vụ giết người ăn thịt người.

Anh ta rất sợ, rất sợ mình và gia đình cũng sẽ trở thành con mồi của người khác.

“Được!”

“Cô không hỏi là rắc rối gì sao?”

Ôn Thư Tề sửng sốt, không dám tin Cố Loan ở đầu dây bên kia lại đồng ý nhanh như vậy.

“Không cần hỏi, anh chỉ cần cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến ngay.”

Bất kể là rắc rối gì, Cố Loan đều sẽ giải quyết.

Cô nhất định phải có được viên đá đó, dù sao thì thứ đó liên quan đến sự sống còn của cô trong thời tận thế.

“Tôi ở Bạch Thị, địa chỉ là Tiểu khu Giang Nam Thịnh Thế Tòa nhà 12, tầng 2 phòng 1503.”

Ôn Thư Tề nói xong thì cúp điện thoại.

Cố Loan không ngờ Ôn Thư Tề lại là người của Bạch Thị, thật là khéo.

Giang Nam Thịnh Thế là khu nhà giàu nổi tiếng của Bạch Thị, Cố Loan trước đây đã từng đi qua đó.

Vất vả lắm mới rời khỏi Bạch Thị, kết quả giờ lại phải quay lại, mà còn là trước đợt cực hàn.

Số phận đúng là trêu ngươi mà!

Mưa cơ bản đã tạnh.

Nếu cô nhớ không nhầm thì mưa muốn tạnh hẳn còn phải mất hai ngày nữa, sau đó sẽ có một ngày trời quang.

Tất nhiên, tiền đề là không có gì bất ngờ xảy ra.

Cố Loan sẽ không vì mình được sống lại một lần nữa mà coi thường thiên tai.

Càng không cho rằng tận thế nhất định sẽ xảy ra theo như cô nghĩ.

Vạn sự đều phải nghĩ đến nhiều mặt!

Trải qua thiên tai, Cố Loan luôn cảm thấy ông trời đang trừng phạt tất cả mọi người.

Sau khi cho tuyệt vọng sẽ cho một chút hy vọng nhỏ nhoi nhưng hy vọng nhỏ nhoi đó lại bị tuyệt vọng lớn hơn bao trùm ngay lập tức.

Bây giờ là ba giờ chiều.

Nếu cô lên đường ngay thì với tốc độ nhanh nhất cũng phải mất hai tiếng, đó là trong trường hợp thuận lợi.

Đến Bạch Thị, dân số đông thì nguy hiểm cũng sẽ tăng lên, ước tính còn phải mất không ít thời gian.

Nhưng nếu bảo cô đợi đến ngày mai mới lên đường thì Cố Loan lại sợ bên phía Ôn Thư Tề vì sự chậm trễ của cô mà xảy ra chuyện gì bất ngờ.

Anh ta xảy ra chuyện thì không sao, chủ yếu là viên đá đen không được xảy ra chuyện.

Cố Loan cũng là người nóng tính, dứt khoát thu hết đồ đạc trong nhà vào không gian.

Hôi Hôi nhìn đồ đạc biến mất, vội vàng dậm chân đi lại.

“Không mất đâu, tao đã cất hết rồi.”

Vuốt ve đầu Hôi Hôi, Cố Loan cười nói.

Uống nước giếng hơn một tháng, thân hình Hôi Hôi trở nên cao lớn oai vệ, cơ bắp săn chắc và khỏe khoắn.

Bộ lông màu nâu bóng mượt, chủ yếu là Hôi Hôi rất hiểu chuyện, giống như một đứa trẻ năm sáu tuổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play